Bầu Trời Sụp Đổ

Chương 11: Chương 11




Phải cố gắng lắm Rachel mới động đậy nổi chân tay. Nội việc đi từ phòng nọ sang phòng kia trong căn nhà ở Florida thôi cũng đã làm cô mệt lử. Cô không nhớ nổi mình đã có lần nào mệt đến thế chưa. Có lẽ mình bị cúm hay gì đó. Jeff nói đúng. Mình nên đến gặp bác sĩ. Tắm nước nóng sẽ làm mình thoải mái...

Lúc Rachel đang nằm dài trong làn nước ấm áp, tay cô bất giác đưa lên ngực và chạm phải một cục u.

Phải ứng đầu tiên của cô là choáng váng. Rồi phủ nhận. Không phải là ung thư. Mình không hút thuốc. Mình tập thể dục và chăm sóc cơ thể đều đặn. Gia đình mình không ai bị ung thư cả. Mình sẽ đi khám bác sĩ, nhưng đó không phải là ung thư.

Rachel ra khỏi bồn tắm, lau người và gọi điện thoại.

- Cơ quan đại diện người mẫu Betty Richman.

- Cho tôi gặp Betty Richman. Nói với bà ấy tôi là Rachel Stevens.

- Rachel, rất vui vì cô đã gọi điện. Cô vẫn khoẻ chứ?

- Dĩ nhiên. Sao bà lại hỏi thế?

- Cô ngừng buổi chụp ảnh ở Rio, và tôi nghĩ có thể...

Rachel cười:

- Không, không. Tôi chỉ hơi mệt thôi, Betty. Tôi đã sẵn sàng làm việc trở lại.

- Tin này thật tuyệt. Tất cả mọi người đều tranh nhau mời cô.

- Tốt. Tôi ổn cả rồi. Lịch làm việc thế nào?

- Cô chờ một lát.

Một phút sau bà ta trở lại.

- Có một đợt ở Aruba. Tuần sau bắt đầu. Cô sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị. Họ đang yêu cầu có cô đấy.

- Tôi thích Aruba. Bà xác nhận cho tôi.

- Được. Tôi mừng là cô đã khoẻ lại.

- Tôi cảm thấy rất tuyệt.

- Để tôi gứi tất cả chi tiết đến cho cô.

Vào lúc hai giờ chiều hôm sau, Rachel hẹn gặp với bác sĩ Graham Elgin.

- Chào bác sĩ Elgin.

- Tôi có thể giúp gì cho cô?

- Tôi có một khối u nhỏ bên ngực phải và...

- Ồ cô đã đi kiểm tra chưa?

- Chưa, nhưng tôi biết đó là cái gì. Đó chỉ là một khối u nhỏ. Tôi biết rõ cơ thể mình mà. Tôi muốn ông tiến hành một cuộc tiểu phẫu để làm cho nó biến mất.

- Cô mỉm cười. Tôi là người mẫu, và tôi không thể chịu nổi việc có một vết sẹo trên người. Một vết mờ mờ nho nhỏ thì tôi còn có thể trang điểm để giấu nó đi. Tuần sau tôi đi Aruba rồi, vậy tôi muốn ông thu xếp làm cho tôi ngày mai hoặc ngày kia, được không?

Bác sĩ Elgin yên lặng nhìn cô. Cân nhắc tình hình, ông ta nhận thấy cô có vẻ bình tĩnh một cách giả tạo.

- Để tôi kiểm tra cho cô trước, rồi mới đến những việc khác. Nhưng, dù sao chúng tôi cũng có thể tiến hành tiểu phẫu cho cô trong tuần này, nếu cô thấy cần thiết.

Rachel cười.

- Thế thì tuyệt.

Bác sĩ Elgin đứng dậy.

- Chúng ta đi sang phòng khác chứ? Để tôi gọi y tá mang đồng phục bệnh viện đến cho cô.

Mười lăm phút sau, cùng với một nữ y tá, bác sĩ

Elgin bắt đầu kiểm tra khối u trên ngực Rachel.

- Tôi đã nói rồi, bác sĩ. Đó chỉ là khối u nhỏ thôi.

- Vâng, nhưng để cho chắc chắn, tối muốn tiến hành sinh thiết. Tôi sẽ làm ngay tại đây.

Rachel cố gắng không nhăn mặt khi bác sĩ Elgin chọc cây kim nhỏ vào một bên ngực cô để rút ra một chút mỡ.

- Xong rồi. Cũng không đau lắm, phải không?

- Không. Bao giờ...

- Tôi sẽ gửi cái này xuống phòng thí nghiệm và sáng mai sẽ có báo cáo sơ bộ.

Rachel mỉm cười.

- Vậy thì được. Tôi sẽ về nhà chuẩn bị để đi Aruba.

Về đến nhà, việc đầu tiên Rachel làm là lấy ra hai chiếc vali và đặt chúng lên giường. Cô mở tủ và bắt đầu chọn quần áo để mang đi.

Jeanette Rhode, người dọn dẹp nhà cửa cho cô đi vào phòng ngủ.

- Cô Stevens, cô lại chuẩn bị đi à?

- Lần này cô đi đâu?

- Aruba.

- Nó ở đâu?

- Một hòn đảo xinh đẹp ở biển Caribbean, phía bắc Venezuela. Đó là thiên đường. Những bãi biển tuyệt vời, các khách sạn sang trọng và các món sơn hào hải vị.

- Tuyệt quá.

- Nhân tiện, Jeanette, trong thời gian tôi vắng nhà, tôi muốn bà đến đây ba lần một tuần.

- Không thành vấn đề.

***

Chín giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại reo.

- Cô Stevens?

- Vâng.

- Tôi là bác sĩ Elgin.

- Chào bác sĩ. Khi nào thì cuộc tiểu phẫu có thể tiến hành?

- Cô Stevens. Tôi vừa có bản kết quả xét nghiệm tế bào đây. Tôi muốn cô đến văn phòng của tôi để...

- Không. Tôi muốn được nghe kết quả ngay, bác sĩ.

Một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi:

- Tôi không muốn nói chuyện này qua điện thoại, nhưng bản báo cáo sơ bộ cho thấy cô đã mắc chứng ung thư.

***

Jeff đang ngồi trình bày cột tin thể thao thì chuông điện thoại reo. Anh nhấc máy:

- A lô?

- Jeff...Cô đang khóc.

- Rachel, em đấy à? Chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy?

- Em... em bị ung thư vú.

- Lạy Chúa. Nghiêm trọng đến thế sao?

- Em cũng không biết. Jeff, em không thể chịu đựng một mình được. Em biết là mình đang đòi hỏi quá nhiều, nhưng anh có thể đến đây không?

- Rachel, anh... e là...

- Chỉ một ngày thôi. Cho đến khi em... biết. Cô lại bật khóc.

- Rachel... Anh ứa nước mắt. Anh sẽ cố. Anh gọi cho em sau nhé.

Cô nức nở đến không nói nổi nên lời.

Khi Dana đi họp về, nàng nói:

- Olivia, đặt cho tôi một chỗ vào chuyến bay sáng mai đi Aspen, Colorado. Đặt luôn khách sạn cho tôi. À, tôi còn muốn thuê xe nữa!

***

- Vâng. Ông Connors đang đợi cô trong văn phòng.

- Cảm ơn. Dana đi vào trong. Jeff đang đứng nhìn ra cửa sổ.

- Chào, anh yêu.

- Dana.

Có cái gì đó lạ lùng trên mặt anh. Dana nhìn anh với vẻ quan tâm.

- Anh không sao chứ?

- Đó là câu hỏi kép, anh nặng nề nói. Có và không.

- Anh ngồi đi, Dana nói. Nàng ngồi xuống đối diện với anh. Có chuyện gì thế?

Anh thở dài.

- Rachel bị ung thư vú.

Nàng thấy hơi choáng váng.

- Em... em rất tiếc. Cô ấy sẽ không sao chứ?

- Cô ấy gọi điện cho anh sáng nay. Họ sẽ cho cô ấy biết mức độ nghiêm trọng của căn bệnh. Cô ấy đang hoảng loạn. Cô ấy muốn anh đến Florida để giúp cô ấy đối diện với sự thật. Anh nghĩ mình phải nói trước với em.

Dana đến bên Jeff và choàng tay qua người anh.

- Dĩ nhiên là anh phải đi. Nàng nhớ lại bữa trưa cùng Rachel và sự tuyệt vời của cô ấy.

- Một hoặc hai hôm thôi anh sẽ về.

Jeff vào văn phòng của Matt Baker.

- Tôi có việc khẩn, Matt. Tôi muốn nghỉ làm vài hôm.

- Anh có sao không, Jeff.

- Không. Đó là Rachel.

- Vợ trước của anh?

Jeff gật đầu.

- Cô ấy mới biết mình bị ung thư.

- Tôi rất tiếc.

- Dù sao cô ấy cũng cần sự ủng hộ về tinh thần. Tôi muốn bay đi Florida ngay chiều nay.

- Anh cứ đi đi. Tôi sẽ bảo Mary Falstein làm thay anh. Cho tôi biết mọi chuyện ra sao nhé.

- Vâng. Cảm ơn ông, Matt.

Hai tiếng sau Jeff đã ngồi trên máy bay tới Miami.

***

Vấn đề quan trọng nhất đối với Dana chính là Kemal. Mình không thể đi Aspen mà không nhờ ai đó tin cậy đến đây trông chừng nó. Nàng nghĩ. Nhưng mà có ai vừa quét dọn lau nhà vừa để mắt được đến ông nhóc ngỗ nghịch nhất thế giới này cơ chứ.

Nàng gọi diện cho Pamela Hudson.

- Xin lỗi vì đã làm phiền bà, nhưng tôi phải đi công tác một thời gian và tôi cần có ai đó đến trông chừng Kemal. Không hiểu bà có biết một người giúp việc tử tế nào có được lòng kiên nhẫn của một vị thánh không ạ?

Một khoảnh khắc yên lặng.

- Cũng may là tôi biết. Bà ta tên là Mary Rowane Daley, và bà ta đã làm cho chúng tôi nhiều năm nay rồi. Đó là của hiếm đấy. Để tôi bảo bà ta gọi đến cho cô.

- Cảm ơn bà, Dana nói.

Một giờ sau Olivia thông báo:

- Dana, có bà Mary Daley gọi điện cho cô.

Dana nhấc máy lên.

- Bà Daley phải không ạ?

- Vâng, tôi đây. Giọng nói ấm áp đặc sệt chất Ailen. Bà Hudson bảo tôi cô đang cần một người đến chăm nom con mình?

- Đúng vậy, Dana nói. Tôi phải đi công tác một hoặc hai ngày. Tôi không biết liệu bà có thể đến chỗ tôi vào sáng mai... lúc bảy giờ... để chúng ta cùng nói chuyện không?

- Tôi chắc là được. Cũng may là lúc này tôi đang rỗi.

Dana đọc địa chỉ cho bà ta.

- Tôi sẽ đến đúng giờ, cô Evans.

Đúng bảy giờ sáng hôm sau Daley đến nơi. Bà ta khoảng ngoài năm mươi tuổi, người béo lùn, điệu bộ vui vẻ và có nụ cười tươi tắn. Dana bắt tay bà ta.

- Rất vui được gặp cô, cô Evans. Tôi thường xem cô trên TV mỗi khi có thể.

- Cảm ơn bà.

- Và cậu bé đâu rồi?

Dana gọi to:

- Kemal.

Một lát sau Kemal bước ra khỏi phòng. Nó nhìn bà Daley và nét mặt thì như muốn nói Quái vật.

Bà Daley mỉm cười.

- Kemal phải không? Tôi chưa bao giờ gặp ai tên Kemal cả. Trông cháu cứ như một chú tiểu quỷ vậy. Cháu nhớ cho tôi biết cháu thích ăn những gì nhé. Tôi là một đầu bếp cừ đây. Chúng ta sẽ có quãng thời gian vui vẻ bên nhau, Kemal.

- Tôi hy vọng là vậy, Dana nghĩ. Bà Daley, bà có thể ở đây cùng Kemal khi tôi đi xa chứ.

- Dĩ nhiên, thưa cô Evans.

- Vậy thì tuyệt, Dana nói với vẻ biết ơn. Tôi e là ở đây không có nhiều phòng. Chỗ ngủ của bà là...

Bà Daley mỉm cười.

- Cô không cần phải lo. Chiếc ghế bành này là tốt lắm rồi.

Dana thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn đồng hồ.

- Tại sao bà không đi cùng tôi đưa Kemal đến trường. Rồi đón nó lúc một giờ bốn lăm.

- Thế cũng tốt.

Kemal quay sang Dana.

- Cô sẽ trở về, phải không, Dana?

Dana choàng tay qua người nó.

- Dĩ nhiên, cô sẽ về với cháu mà.

- Khi nào?

- Vài ngày nữa cô sẽ về. Với vài câu trả lời.

Khi Dana đến trường quay, trên bàn làm việc của nàng có một gói nhỏ xinh xắn được bọc cẩn thận. Nàng tò mò nhìn nó rồi mở ra. Bên trong là một chiếc bút máy vàng rất đẹp. Còn trên tấm thiệp viết: "Dana thân mến, chúc cô thượng lộ bình an". Ở dưới ký tên, Tổ chức.

Thật là chu đáo. Nàng nhét nó vào túi xách.

Đúng vào lúc Dana lên máy bay, một người đàn ông mặc đồng phục nhấn chuông cửa căn hộ nhà Whartons cũ. Cánh cửa bật mở và người chủ mới nhìn anh ta, gật đầu rồi đóng cửa lại. Anh ta sang trước căn hộ của Dana và bấm chuông.

Bà Daley ra mở cửa. Có chuyện gì thế?

- Cô Evans gọi tôi đến sửa TV.

- Thế thì được. Vào đi. Bà Daley nhìn anh ta đi đến cạnh chiếc TV và bắt đầu làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.