Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 11: Chương 11




Sau này Ninh Vũ mới biết vì sao một thời gian dài như thế mình mới có thể gặp được chủ nhân của “Yêu không rời”.

Bởi vì cuối tuần Tiếu Kiền sẽ về nhà, thời gian cô đến ngắm cá là thứ tư hàng tuần, cố định như thế, bởi vì ngày đó cô không có lớp.

Ngày đó Tiếu Kiền tất nhiên cũng sẽ ở lại [Lan tâm thực phủ] ăn cơm, Lan Hinh sẽ cùng cô uống trà chiều, sau đó đến bữa cơm tối sẽ lại cùng cô nhâm nhi ly rượu.

Tiếu Kiền là một người bận rộn, năm nay ba mươi tuổi, nhưng lại tựa hồ vì nhiều năm ở một nơi tràn ngập sức sống như trường học nên có vẻ rất trẻ, thế nên Ninh Vũ vẫn nghĩ cô bất quá chỉ mới hai mươi lăm.

Cô có khuôn mặt nhẵn nhụi của người phương Nam, làn da rất đẹp, nhìn qua giữa đám đông thì không nổi bật, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy rất có hương vị. Cô luôn biểu tình ôn hoà, cử chỉ tao nhã, khiến người ta có cảm giác thông minh, thi thoảng cười nhàn nhạt, lại khiến người ta nghĩ quá khứ của cô chắc hẳn đã từng trải qua một số chuyện kinh đào hải lãng mới tạo thành sự bình tĩnh của cô ngày hôm nay……

Đáng tiếc chuyện xưa này, Ninh Vũ không thể hiểu hết, cho nên chỉ có thể từ trong thanh âm ôn hoà mà từ tốn của cô tìm kiếm chút gì đó, đáng tiếc trừ “Yêu không rời”, trừ hai chữ “Tiếu Mục”, trừ giọng nói bình thản, con người ôn hoà này ra, khi Ninh Vũ ở cùng với cô chỉ có thể cảm nhận được hai chữ tường hoà và thoải mái…..

Có lẽ những người từng có một câu chuyện trong quá khứ, sau khi mọi thứ đã kết thúc liền có sự trầm lắng này, đây là điều những đứa con nít vĩnh viễn cũng không cách nào làm được, thậm chí không thể hiểu.

Có lẽ đó là nguyên nhân vì sao Tiếu Kiền và Lan Hinh có thể thân thiết với nhau đến vậy. Bởi vì, Ninh Vũ luôn cho rằng Lan Hinh cũng là một người có chuyện xưa…..

Những gì một người từng trải qua sẽ thay đổi khí chất của người đó. Trên con đường vận mệnh, nếu bạn đã chứng kiến thương hải tang điền, nếu bạn đã hiểu thấu sinh ly tử biệt, vậy thì sau đó, có lẽ rất nhiều thứ đều không thể lay động lòng bạn nữa, vì thế ngay cả trong tư tưởng cũng sẽ mang theo sự trầm lắng mà thời gian và quá khứ đã khắc sâu — thứ lắng đọng cử trọng nhược khinh này là thứ mà người khác muốn học cũng không học được.

Đây là cảm tưởng mà khi Ninh Vũ nhìn thấy Tiếu Kiền và Lan Hinh cùng một chỗ đã đột nhiên nảy mầm. Khi hai người kia bên nhau, bạn tựa hồ có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ từ sâu trong sinh mệnh, cho dù nói chuyện hay chỉ một ánh mắt hoặc một động tác liền đủ để thay thế rất nhiều lời nói……

Điều này khiến Ninh Vũ hâm mộ, cái loại chú ý chi tiết tỷ mỉ khi giao tiếp đó cũng thể hiện sự cơ trí trong lồng ngực, ngăn cách người ngoài, thành một trình tự trống rỗng lại phong phú. Đây là việc ngoại nhân không thể tham dự. Bao gồm cả Ninh Vũ cũng không thể tham dự, nhưng lại cảm thấy không ngừng bị hấp dẫn, không ngừng chờ đợi, sau đó lại cảm thấy mình rất nhỏ bé, thứ “nhỏ” này đến từ nỗi tự ti không biết từ đâu ra trong tâm lý…..

Chiều hôm Ninh Vũ lần đầu gặp Tiếu Kiền ở [Lan tâm thực phủ], ba người ngắm cá rồi liền tìm một căn buồng nhỏ riêng biệt, cô bé phục vụ pha một bình trà, ba người trước tiên trò chuyện, rồi để đầu bếp chuẩn bị cơm chiều.

Ninh Vũ cười cười chọc Lan Hinh: “Bình thường cũng không thấy chị lấy trà ngon ra tiếp đãi nhỉ? Quả nhiên là đối đãi khác biệt mà…..”

Lan Hinh nghiêng đầu nhìn Ninh Vũ, nhẹ nhàng cười: “Tôn sư trọng đạo là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, Tiếu Kiền là giáo sư của em, cũng là giáo sư trước kia của tôi, huống chi cũng là bạn tôi, nếu đối đãi bạn bè và ân sư cũng keo kiệt như thế, vậy thì Lan Hinh thật sự đã uổng công nhiều năm đọc sách thánh hiền….”

Bất quá Lan Hinh không gọi Tiếu Kiền là giáo sư, cô luôn gọi thẳng tên Tiếu Kiền, khi kêu lên, không hề thấy lạ, ngược lại có một loại ăn ý chảy xuôi giữa hai người, có lẽ tên là “Cô biết, tôi cũng biết”……

Chẳng qua suốt cả chiều, chủ đề ba người nói tới cũng không nhắc đến bể cá “Yêu không rời”, chuyện đó khiến Ninh Vũ có chút mất hồn mất vía, nàng thật sự muốn nghe ra chút gì đó, đáng tiếc Lan Hinh cùng Tiếu Kiền nói từ đông sang tây, từ kinh doanh của tiệm cơm lại nói đến một ít sự phát triển chuyên môn, từ biến hoá của tâm tính sinh viên nói tới sự thiếu sót của giáo dục bậc Đại học…..

Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ từ người khác biết được rất nhiều thứ mới lạ…..

Ví dụ như về thủ đoạn kinh doanh. Chi tiết sẽ quyết định thành bại, từ đầu đến cuối theo một chỉ tiêu, tất cả phải tuyệt đối sạch sẽ, phong cách ấm áp, bảo đảm ý phức của nhân viên phục vụ, không ngừng nếm thử sản phẩm đổi mới, kiên trì mở rộng những thứ mới mẻ, nâng cao chất lượng phục vụ, dùng thái độ phục vụ nhiệt tình săn sóc để nâng cao sự trung thành của khách hàng…..

“Ví dụ như ý tưởng về những bể cá kia, vốn là nhờ Tiếu Kiền.” Lan Hinh nhìn Tiếu Kiền, cười cười ám chỉ.

Trái tim Ninh Vũ nhảy dựng lên, nghĩ sắp nghe được gì đó, nhưng mà Tiếu Kiền lại chỉ cười nhẹ, cũng không đáp lại, vì thế đề tài đột ngột này lại bị bỏ qua.

Sau đó ba người nói đến tri thức chuyên môn, từ hoàn cảnh chuyên môn trong nước nói tới chuyện thi nghiên cứu sinh, kiếm được việc làm, hoặc sang nước ngoài. Ninh Vũ mới học năm thứ nhất, cũng không hiểu nhiều, cho nên vẫn chỉ im lặng lắng nghe, bất quá một câu sau đó, Ninh Vũ thật ra lại nghe hiểu được.

Tiếu Kiền nói: “Em là sinh viên có tiềm lực nhất của tôi trước kia, nhưng ngay từ đầu đã định cho mình mục tiêu nhanh chóng khiêng trên vai gánh nặng cuộc sống, có đôi khi ông trời lại công bằng thế đó, cho em trí tuệ tốt nhất, sau đó lại cho em một hoàn cảnh gian khổ nhất, cho em con đường lớn rộng mở đầy ánh mặt trời, lại để cho em đôi chân không thể chịu nổi con đường bôn ba dài dằng dặc này.” Khi Tiếu Kiền nói xong, lại khó có thể che dấu nỗi tiếc hận trong giọng nói.

Lan Hinh lại tỏ vẻ không sao cả cười khẽ: “Cô Tiếu chắc cũng hiểu, em không có chí hướng lớn lao như thế, cuộc sống nho nhỏ, hạnh phúc nhỏ bé, thế là đủ. Đi đến ngày nay, trên vai em đã gánh chịu sức nặng như ngọn núi rồi….Đôi khi, mười vạn đồng, không có tới mười đồng quan trọng……Cân nhắc lợi ích, đặt ở hoàn cảnh bất đồng để đưa ra kết luận. Trên con đường học tập có lẽ sẽ thiếu một Lan Hinh, nhưng đổi lấy cũng là tính mệnh của cha mẹ, sự an ổn của em trai em gái…..Cô Tiếu nói xem, như thế có đáng giá không……”

Đây là câu trả lời thuyết phục của Lan Hinh, Ninh Vũ có phần nghe không hiểu, bất quá đây là lần rất hiếm hoi Lan Hinh gọi Tiếu Kiền là giáo sư, như thể đang nói đến quãng đời sinh viên ngày trước…..

Sau đó Lan Hinh vừa cười vừa rót tiếp trà cho Tiếu Kiền: “Cô Tiếu cũng không cần tiếc hận, tình huống của Ninh Vũ tốt hơn em nhiều, lại còn thông minh, lại chăm chỉ, cũng sẽ không phải tiếc nuối như em ngày trước.”

Tiếu Kiền nhìn Ninh Vũ, cười gật đầu: “Hy vọng nàng có thể hoàn thành những thứ em vốn có thể hoàn thành…..Nếu không tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối phi thường.”

Trong lòng Ninh Vũ kịch liệt chấn động, hy vọng mình có thể hoàn thành việc chị ấy chưa hoàn thành? Ninh Vũ ngẩng đầu nhìn Tiếu Kiền, ý hỏi trong ánh mắt cực kỳ rõ ràng.

Tiếu Kiền cười ha ha quay đầu nhìn Lan Hinh, trong ánh mắt có chút kinh ngạc nho nhỏ, lại hơi ẩn dấu thắc mắc.

Lan Hinh bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhún vai: “Những gì em trải qua không thích hợp với tiểu Vũ, cũng không thể trở thành thứ để nàng tham khảo để trưởng thành, những thứ không có giá trị thì không cần đề cập tới.”

Tiếu Kiền gật gật đầu, trong ánh mắt đột nhiên chợt loé một tia đau lòng, bất quá lại lập tức nói với Ninh Vũ: “Ninh Vũ, vậy em có biết Lan Hinh vẫn chưa hoàn thành chuyện gì không?”

“Giáo sư cô nói đi…” Ninh Vũ bưng chén trà, chén trà nóng hầm hập, nhưng Ninh Vũ tựa hồ lại không cảm giác được hơi nóng.

“Lan Hinh vốn không nên là cô chủ của [Lan tâm thực phủ], mà nên là chuyên gia trên con đường học tập…” Ánh mắt Tiếu Kiền đặt trên khuôn mặt của Lan Hinh, trong ánh mắt có sự tiếc hận cùng kiêu ngạo. Dù là ai có một học trò như thế đều sẽ tự hào.

“Cô Tiếu quá khen, Lan Hinh bất quá cũng chỉ xong bốn năm Đại học mà thôi……” Lan Hinh cười yếu ớt, vội vàng từ chối.

“Chẳng qua chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiêp mà thôi, chẳng qua chỉ là một sinh viên đồng thời làm mấy công việc một lúc, chẳng qua chỉ là một sinh viên ngay cả thư viện cũng không có thời gian đi mà thôi, phải không?” Tiếu Kiền thuận miệng nói tiếp.

“Ha ha……” Lan Hinh lắc lắc đầu, biết Tiếu Kiền muốn nói gì, kỳ thật trước kia khi hai người cùng một chỗ sẽ không nói những lời này, nhưng Lan Hinh biết, hôm nay Tiếu Kiền một mực muốn nói không phải là để mình nghe, hồi ức đối với hai người mà nói thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, đây chỉ là muốn nói cho Ninh Vũ nghe…..

“Nhưng một sinh viên như thế, sự hiểu biết với vấn đề chuyên môn lại hơn hẳn những sinh viên ngày ngày đều ở thư viện…..Ninh Vũ, tôi từng có một nguyện vọng, nhưng lại hoàn toàn bị phá nát sau khi Lan Hinh mở tiệm cơm này. Tôi nghĩ, đó cũng vốn là nguyện vọng của Lan Hinh. Ninh Vũ……Hiểu chưa?”

“Đã hiểu…..” Ninh Vũ gật gật đầu, trong lòng thực trầm trọng. Đột nhiên lúc đó lại thực đau lòng vì Lan Hinh, khi cô đưa ra lựa chọn đó, Ninh Vũ tin tưởng trong lòng cô tràn ngập bất đắc dĩ……

Đột nhiên rất muốn quay lại ôm cô một cái…..Nguyện vọng này hết sức mãnh liệt, nếu không phải có Tiếu Kiền ở đây, Ninh Vũ nghĩ, chính mình nhất định sẽ nhịn không được mà làm vậy.

Đề tài này chấm dứt, đổi sang đề tài khác, Ninh Vũ luôn bị những lời kiến giải độc đáo của hai người hấp dẫn, chính là trong lòng lại nhớ kỹ câu nói kia, đi hoàn thành việc Lan Hinh không thể hoàn thành……

Có lẽ trong một khoảng thời gian rất dài, đó đã trở thành mục tiêu của Ninh Vũ…..

Ninh Vũ nghĩ, ba nàng đã đúng, Lan Hinh quả thật ưu tú, trong cảm nhận của nàng thì ba mình vốn cũng là một người rất ưu tú, hai chữ “ưu tú” này vốn yêu cầu rất cao.

Nhưng mà, vì sao một người như thế lại phải ẩn thân nơi phố phường, vì cái gì lại thành……tình nhân của ba…..

Vốn cứ nghĩ người này rất ti tiện, vì thế chỉ chán ghét. Nhưng về sau, dần dần ở chung mới biết được người này có nhiều mặt tốt đến thế, vì thế sự chán ghét kia biến thành tiếc hận, tiếc hận cho một cô gái như thế, không ngờ lại sa ngã.

Nhưng đợi đến khi tiếp xúc càng sâu, một khi nghĩ đến đó, cảm giác trong lòng không phải chán ghét, không phải tiếc hận, mà là đau, đau đớn như thể kim châm vào lòng, khiến người ta không thể hô hấp……

Sự đau đớn trong lòng đó dần dần xâm nhập, như là một loại bệnh, khi không nghĩ tới sẽ không phát tác, lúc hai người bên nhau có thể tận tình hưởng thụ thứ hạnh phúc ấm áp nho nhỏ. Nhưng một khi nhớ tới, thứ bệnh đó lại tựa hồ như muốn tính mệnh của mình, khiến mình cảm thấy hít thở không thông.

Lúc cơm chiều được mang lên, Ninh Vũ không kiềm được nỗi đau đớn đột nhiên dâng tràn trong lòng, lại không biết sao đổ một thân mồ hôi lạnh……

Vì sao lại đau đến thế?

Tựa hồ càng tiếp xúc, càng hiểu biết lại vì thế mà càng thống khổ……

Lan Hinh ở bên cạnh, gắp một miếng đậu hũ đặt vào bát Ninh Vũ: “Kỹ thuật nấu nướng của đầu bếp của tiệm tốt hơn rồi nhiều, em ăn sẽ thích……”

Ninh Vũ khẽ ừ, cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Kiền — biểu tình thản nhiên, nhưng trong ánh mắt có một sự thâm trầm khác biệt……

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.