Mấy ngày sau, trường đại học đã gần như trở thành một toà thành trống, bỏ lại một số lượng sinh viên ít ỏi mà phần lớn là những người sẽ đi tìm việc làm suốt kỳ nghỉ hè. Họ qua lại vội vàng, thi thoảng lúc được nghỉ ngơi sẽ thấp thoáng đi qua đi lại nơi ngã tư đường vắng vẻ, khiến cho ngôi trường vốn đã vắng tựa hồ càng trở nên lạnh lẽo.
Khách kéo tới [Lan tâm thực phủ] đông nườm nượp vào cuối kỳ thi sau một thời gian thì nhanh chóng tứ tán, tiệm cơm theo lệ thường đã đến thời điểm đóng cửa khi đến kỳ nghỉ hè.
Bất quá Lan Hinh bề bộn nhiều việc. Ông chủ tiệm cơm kế bên ngay từ khi bắt đầu nghỉ hè đã cùng Lan Hinh tiếp tục làm thủ tục bàn giao.
Vì muốn thống nhất phong cách nên cần sửa chữa, nhưng Ninh Vũ lại đưa ra một vấn đề.
“Em thấy mấy tiệm cơm quanh trường gần như đều chỉ mở cho sinh viên, khẩu phần cũng nhiều, nhưng mùi vị thì bình thường, bởi vì có nhiều sinh viên nên việc làm ăn buôn bán của phần lớn các tiệm tuy cũng không tệ, nhưng nơi thích hợp cho giáo viên ăn uống thì ngược lại rất ít. Hương vị thức ăn của tiệm cơm chúng ta xem như quanh trường đại học này cũng đứng số một số hai, em cảm thấy, chúng ta có thể suy nghĩ cách để khiến những giáo viên kia phải bỏ tiền ra.” Bận rộn cả ngày, mãi đến chín giờ tối, Ninh Vũ mới cùng ăn cơm tối với chị em nhà họ Lan. Tuy bận rộn, nhưng đối với hai chị em vốn tiết kiệm kia mà nói, cơm tối đương nhiên ăn ở nhà vẫn lời hơn.
Lan Gia gật đầu, gắp cho Lan Hinh một miếng sườn heo: “Chị nếm thử đi, tay nghề của em cũng không tệ lắm chứ.” Cơm tối là Lan Gia làm, đám trẻ nhà nghèo đã sớm biết đảm đương việc nhà, tuy Lan Gia mới tốt nghiệp, nhưng làm đồ ăn cho hai ba người cũng không phải nói chơi.
“Em cảm thấy thế nào?” Lan Hinh hỏi Lan Gia, đối với vấn đề này, Lan Hinh có điều băn khoăn, nếu phục vụ cho sinh viên, như vậy tiền trang trí sẽ không tốn nhiều lắm, hoàn toàn án theo phong cách trước kia là được, mình đã tính toán rồi, trừ đi tiền học phí cho Lan Duệ, gửi một ít tiền về cho cha mẹ, đem tiền mình vốn để dành suốt nửa năm để trả nợ kéo dài thêm một chút, như thế có thể đủ chi trả để trang trí lại tiệm. Nhưng nếu muốn để phù hợp cho mấy người giáo viên tiêu tiền thì chỉ sợ phải thay đổi, thay đổi không phải chuyện xấu, vấn đề ở chỗ muốn thay đổi thì cần tiền.
Lan Gia liếc nhìn Lan Hinh, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Trường học dựa vào sinh viên có thể đầy bát cơm ăn, cả đám sinh viên tiêu phí cũng nhiều, tuy mỗi người chi trả so ra kém với mấy người giáo sư, nhưng em cảm thấy tạm thời cũng có thể cứ tiếp tục thế này. Dù sao, đối mặt với hai nhóm người tiêu tiền hoàn toàn khác nhau, muốn để tiệm cơm lo liệu chu toàn được cả hai cũng không dễ.”
Ninh Vũ chậm rãi đem một miếng thức ăn bỏ vào miệng, ăn một lúc, thấy Lan Hinh và Lan Gia không nói gì nữa mới lại mở miệng: “Có lần em nói chuyện với cô Tiếu, đã từng nói về vấn đề này. Gia Gia nói rất đúng, muốn lo liệu chu toàn cho cả hai bên cũng không dễ. Tuy tiền mà nhóm giáo sư và sinh viên bỏ ra luôn xuất hiện ở cùng khu vực, nhưng nhu cầu lại rất khác biệt, hơn nữa hai khoản tiền bỏ ra còn có phần xung đột.”
Lan Gia lập tức gật đầu đồng ý.
Ninh Vũ lại bổ sung: “Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như khi nhìn thấy giáo sư, sinh viên ăn cơm uống rượu không thể thoải mái được, mà khi giáo viên nhìn thấy sinh viên cũng sẽ luôn lo lắng giữ hình tượng, tất nhiên không vui vẻ gì. Còn đến lúc có người mời, đôi khi sẽ hơi xấu hổ, không phụ trả tiền với giáo viên thì hình như hơi không ổn, mà nếu trả tiền thì lại có vẻ càng không ổn. Đương nhiên, có lẽ nguyên nhân không chỉ có thế, ví dụ như có nhiều người tự động dán nhãn cho một nơi. Nếu nơi này dán nhãn thuộc về sinh viên, có khả năng giáo viên sẽ không tới đó nữa, mà nếu nơi đó được dán mác dành cho giáo viên, thì sẽ ít sinh viên tới đó.”
“Cho nên vẫn có tính mạo hiểu, sợ nhất chính là biến thành không đâu vào đâu, vừa mất phong cách cũ lại mất khách quen, mà khách mới lại không thèm đến.” Lan Hinh lo nhất là vấn đề tiền nong, cho dù đủ tiền đi nữa, nếu làm không tốt thì cũng sợ cả hai đầu đều không có kết quả. Bất quá, với kinh nghiệm kinh doanh quán cơm của Lan Hinh trong hai năm qua, chi phí mà nhóm giáo sư bỏ ra đối với cô mà nói cũng quả thật có lực hấp dẫn rất lớn.
Ninh Vũ và một miếng cơm, cười hỏi: “Em có chủ ý này, không biết Hinh có đồng ý không?”
“Ừ?”
“Em cũng muốn tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, nếu Hinh đồng ý, em sẽ góp một phần tiền, cho là hùn vốn với chị, kinh doanh gì đó em mặc kệ, lỗ em chấp nhận, nếu buôn bán lời thì sẽ thành tiền học phí sau này của em.” Ninh Vũ nói rất nghiêm túc chân thành.
“Em không có tiền, cho dù tiền học bổng cũng đâu có nhiều.” Lan Hinh cười nàng. Tiền học bổng đã dùng để thanh toán tiền thuê nhà, huống chi tiền học bổng cũng không nhiều.
“Thời gian trước em đã nói chuyện với ba, em nói em đang cân nhắc xem có nên đầu tư kinh doanh gì đó không, ba rất đồng ý, cảm thấy tuy học hành quan trọng, nhưng có thể có năng lực đầu tư quản lý tài sản nhất định cũng rất quan trọng.” Ninh Vũ nhún nhún vai: “Làm gì bây giờ? Chị xem bây giờ cổ phiếu đều một đi không trở lại. Nếu thật sự đầu tư, hiện tại việc học của em cũng nặng, cũng không có tinh lực, cho nên nếu có thể đi cùng trên một chiếc xe với Hinh thì không còn gì tốt hơn. Nếu thật sự đầu tư, lại có một bà chủ thông minh chịu khó như chị quản lý, em cũng thật bớt sức lo lắng, hơn nữa có lẽ kiếm được không tệ đâu.”
“Ba em đồng ý?” Lan Hinh hơi nhíu mày, cô nhóc Ninh Vũ này ngày càng tinh ranh, chỉ sợ thời gian quan đã nghĩ đến việc trang trí lại quán cần tiền, mà tiền của mình không đủ, cho nên mới nói chuyện với Ninh Hoà. Khó mà nói có thật muốn đầu tư không, mà khẳng định ý muốn giúp mình thì có.
“Đương nhiên rồi, ba em là một người tân tiến, ông ấy vẫn cho rằng sinh viên không nên chỉ biết đọc sách.” Ninh Vũ nhắc đến ba mình vẫn có vẻ rất vui. Chuyện Lan Hinh thiếu tiền nàng vẫn biết, lúc trước nhận tiệm bên cạnh cũng đã trải qua quá trình đắn đo cân nhắc rồi mới quyết định, nếu muốn bỏ nhiều tiền hơn để trang hoàng lộng lẫy một chút thì Ninh Vũ biết nhất định Lan Hinh không có tiền, cho nên đã nói chuyện với Ninh Hoà.
“Tôi thấy em vẫn không nên quan tâm đến chuyện này thì hơn. Một mặt thì vì chuyện kinh doanh không ổn thì không có tiền trả, mà về mặt khác, em hiện tại phải lấy việc học làm chủ.” Lan Hinh phản đối, Ninh Hoà đáp ứng Ninh Vũ, có lẽ là khi nói chuyện cùng Ninh Vũ đã biết bên mình thiếu tiền, chút tâm tư đó của cô bé này, muốn giấu mình cũng không dễ.
“Trả hay không trả được cũng đừng lo, quan trọng hơn là em cảm thấy hiện tại là một cơ hội. Tiệm cơm thích hợp cho những người giáo viên công nhân viên chức quanh trường không nhiều lắm, nhưng qua một hai năm nữa không chừng sẽ có, đến lúc đó mới muốn kéo khách về còn không bằng đi trước một bước. Hơn nữa vừa vặn hiện tại tiệm chúng ta mới lấy được cũng lớn, có điều kiện để tạo thành một số lô ghế khá đẹp, hai cửa hàng tách ra, có lẽ có cơ hội chu toàn cho cả bên giáo viên lẫn sinh viên. Nói như vậy, doanh thu hẳn sẽ vượt xa trước kia.”
Lan Hinh vẫn lắc đầu: “Được rồi, cứ vậy đi, tôi thấy cứ theo phong cách trang trí như hiện tại, tập trung lo cho đám sinh viên là được rồi. Hiện tại chúng ta vẫn không nên mạo hiểm thì hơn.” Cô không muốn lại nợ ân tình của Ninh Hoà nữa.
Lan Gia muốn nói gì đó, nhưng há miệng thở dốc, cũng không nói gì.
Chờ cơm nước xong, Lan Gia tranh việc dọn dẹp bếp, Lan Hinh cũng hiếm khi có người giúp đỡ làm việc nhà, mệt mỏi suốt một ngày cũng muốn thoải mái.
Ninh Vũ đương nhiên muốn thể hiện trước mặt Lan Gia một phen, vội vàng thu dọn bát đũa đi theo Lan Gia vào phòng bếp.
“Nhà em rất có điều kiện?” Lan Gia vừa rửa chén vừa hỏi Ninh Vũ. Cô đã sớm nhìn ra Ninh Vũ không phải người quen làm việc nhà, tuy vừa đau lòng chị mình phải chăm sóc cô nhóc này, nhưng mấy ngày nay sự săn sóc của Ninh Vũ dành cho chị mình cũng khiến Lan Gia cảm thấy tốt xấu gì cũng hơi yên tâm.
“Cũng không hẳn.” Ninh Vũ hơi ngượng ngùng.
“Tôi đã nghe chị hai nói, tiền mở tiệm cơm này là do ba em tài trợ.” Lan Gia nói: “Cho nên lại nói tiếp, nhà em là ân nhân của nhà chúng tôi. Hai năm qua, nhà tôi toàn dựa vào tiệm cơm này của chị hai để chống đỡ.”
“Nói gì mà ân nhân chứ, Hinh cũng chăm sóc em rất nhiều.” Ninh Vũ sợ nhất người khác nói cảm kích với mình, điều này khiến nàng không biết phải làm thế nào cho phải: “Em không rành việc nhà, chị ấy ở tiệm đã bận muốn chết, về nhà còn phải chăm sóc em.”
Rất nhanh rửa xong mấy cái bát, Lan Gia rửa tay, cầm khăn lên vừa lau tay, vừa xoay người nói với Ninh Vũ: “Ưu điểm lớn nhất và cũng là tật xấu lớn nhất của em chính là không biết nói dối. Em quả thật không biết làm việc nhà, thật sự khiến chị hai tôi vừa phải lo tiệm cơm còn phải chăm sóc em.”
Ninh Vũ cứng đờ đứng đó không biết nói gì cho phải, mặt đỏ bừng, có cảm giác vô cùng xấu hổ. Còn nói muốn chăm sóc Hinh gì đó, Lan Gia liếc mắt một cái liền nhìn thấu mình là người thế nào.
“Có điều, cũng vì như thế cho nên chắc hẳn mới khiến người ta cảm thấy yên tâm.” Chị của tôi đời này nhất định sẽ vất vả, chỉ cần em đối xử tốt với chị ấy, không để chị ấy đau lòng, vậy là đủ rồi.” Lan Gia vắt khăn mặt lên giá: “Lúc ăn cơm chuyện em nói là muốn giúp chị tôi phải không.”
“Là có ý đó…..”
“Tôi ủng hộ em. Chị ấy đôi khi hơi cố chấp, em ngủ bên gối nói vài lời, thu phục chị ấy.” Lan Gia vỗ vỗ vai Ninh Vũ, xoay người ra khỏi bếp.
Ninh Vũ ngơ ngác nhìn Lan Gia đi, trên khuôn mặt còn chưa phai sắc hồng chậm rãi bừng nở nụ cười thật tươi. Xem ra ấn tượng của Lan Gia với mình cũng không tệ.
***
Sau khi rửa mặt, Ninh Vũ cùng Lan Hinh trở về phòng, hai người ở trên giường, tắt đèn, mở đèn ngủ, trời tháng bảy hơi oi bức, cánh cửa sổ mở to, bên ngoài không có gió, Ninh Vũ bật chiếc quạt để trên ghế bên giường.
“Đừng để quạt thổi vào đầu, cẩn thận đau đầu.” Lan Hinh xoay người, chuyển vị trí của cây quạt, để nó hướng về phía chân.
Ninh Vũ cười khẽ, ôm Lan Hinh từ phía sau, mặt cọ cọ lên lưng cô: “Hinh tốt nhất. Nghe lời chị, không quạt phía đầu, quạt chân!”
Lan Hinh chỉnh lại quạt xong, nằm xuống, Ninh Vũ lại nhỏm dậy, một tay ôm eo cô, đầu cọ tới cọ lui trên cổ cô, khiến cổ Lan Hinh ngưa ngứa: “Sao thế, có gì thì nói đi.”
Cọ, là thủ đoạn khi làm nũng của Ninh Vũ. Hiện tại Lan Hinh đã sớm có thể từ hành động của Ninh Vũ hiểu được cô nhóc này muốn làm gì.
“Em cảm thấy hiện tại thật sự là cơ hội tốt mà. Mấy cửa hàng thích hợp để biến thành tiệm cơm ở xung quanh trường hiện tại rất ít có người chuyển nhượng. Chúng ta lần này không phải ông trời ban thưởng cơ hội sao? Mặt tiền của cửa hàng bên cạnh lớn như vậy, hoàn toàn có thể phát huy một phen.” Ninh Vũ nói xong liền hôn lên vành tai Lan Hinh.
Động tác này khiến Lan Hinh đột nhiên rụt đầu, người này hôm nay không chịu cho người ta an bình mà: “Tôi biết ý của em, nhưng đó là tiền của ba em, cho nên không được.”
Ninh Vũ chu miệng: “Ba em nói, tiền của ba sớm muộn gì cũng đều là của em!”
“Không có tiền đồ, chỉ biết lấy tiền của ba.” Lan Hinh vỗ mông Ninh Vũ một cái, bất quá có vẻ nhẹ.
“Đồng ý với em đi……Đồng ý với em đi……Em cảm thấy nếu bỏ qua cơ hội này sẽ rất đáng tiếc. Ba em thực sự ủng hộ mà, huống chi đây không phải tài trợ, mà là đầu tư, đến lúc đó kiếm được tiền rồi, em muốn được chia hoa hồng mà.” Ninh Vũ giang tay, ôm Lan Hinh vào lòng, vừa nói vừa hôn.
“Không được không được……” Lan Hinh bắt đầu ứng phó không nổi. Về năng lực tay chân, cô không phải đối thủ của Ninh Vũ.
“Không được cũng phải được. Nếu không chị đừng mơ xuống giường.” Ninh Vũ hắc hắc cười, người tốt biến thành kẻ xấu.
“Vô lại.” Lan Hinh sẵng giọng mắng, nhưng khí thế lại không đủ.
“Chị cũng không phải không biết em ở trước mặt chị chính là đồ vô lại mà.” Ninh Vũ cười xấu xa. Ở trước mặt Lan Hinh, da mặt nàng cũng không dầy.
“Nói chính sự.”
“Chính sự đã nói xong. Cứ làm theo lời em nói.”
“Tôi không đồng ý.”
“Em thay mặt chị đồng ý.”
“Em dựa vào cái gì mà thay mặt tôi?”
“Bởi vì chị là của em……”