Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 63: Chương 63: Lấy Bữa Cơm Để Thể Hiện Tình Yêu




Ninh Vũ kéo hành lý trực tiếp đi đến [Lan tâm thực phủ], mặc kệ Lan Hinh nói thế nào, nàng vẫn muốn gặp Lan Hinh trước tiên. Lan Hinh nói luận điệu gì mà gặp sớm một giây hay trễ một giây cũng không sao cả, gặp hay không gặp đều như nhau, Ninh Vũ không hiểu, cũng không muốn hiểu. Đối với Ninh Vũ mà nói, yêu chính là phải gặp, phải ôm, phải nhìn thấy muốn phải mới cảm thấy hạnh phúc. Nhất là trải qua một khoảng thời gian chia lìa, nỗi nhớ càng sâu đậm, huống chi, trong thời gian này còn trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng thật sự muốn nhìn thấy cô trước tiên……

Chẳng qua nếu Lan Hinh không muốn đi đón mình, vậy thì Ninh Vũ đương nhiên liền vội vàng chạy tới tiệm cơm tìm cô.

Đến tiệm đã bốn giờ, trong tiệm còn chưa có khách, có mấy cô bé đang dọn dẹp.

“Cô chủ Ninh.” Một cô bé thấy Ninh Vũ liền nhiệt tình chào hỏi: “Vừa về là đến đây thị sát à?”

“A ha….” Ninh Vũ ậm ờ, đảo mắt khắp nơi tìm Lan Hinh.

Cô gái đứng ở quầy bar là trợ thủ đắc lực của Lan Hinh, ở cạnh Lan Hinh lâu nhất, người cũng thông minh lanh lợi, thấy Ninh Vũ kéo va li nhìn chung quanh liền ngừng việc đang làm dở: “Chị Lan Hinh về sớm rồi.”

“Ồ, thế à, cảm ơn! Gặp sau nhé.” Ninh Vũ nói xong liền kéo hành lý vội vàng chạy đi.

Khi Ninh Vũ xách hành lý lên đến tầng bốn, người đã mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, dù sao tháng tám mặt trời nóng bỏng như ngọn lửa lơ lửng trên tầng không có thể khiến người ta đổ một thân mồ hôi. Huống chi nàng còn xách vali chạy một hơi lên tầng bốn.

Lan Hinh còn đang bận rộn trong bếp. Trên bàn cơm đã để một dĩa rau xào màu sắc hấp dẫn mê người, cùng một món mặn thơm nức mũi.

Ninh Vũ bỏ hành lí ngay chỗ lối vào rồi vội vã vào bếp: “Nếu muốn thể hiện tình yêu của chị dành cho em, cũng không cần phải mỗi lần đều nấu nhiều món ngon như thế cho em chứ.”

“Sao vậy? Không đói à?” Lan Hinh không quay đầu, canh trong nồi đã sắp sôi trào, Lan Hinh còn cẩn thận bỏ thêm ít rau dưa vào nồi, lúc trước đã có một món rau một món mặn, cuối cùng còn cần thêm một món canh nữa.

Ninh Vũ đi ra sau lưng Lan Hinh, vòng tay ôm eo cô, thấp giọng nói: “Là sợ chị mệt.”

“Được rồi, mau rửa tay đi. Trưa ăn trên máy bay rồi, nên giờ chị về sớm để chuẩn bị cho em này.” Canh trong nồi bốc hơi, hơi nóng khiến mắt kính của Ninh Vũ mờ nước.

Ninh Vũ ôm Lan Hinh không buông, đầu tựa lên vai Lan Hinh: “Thật ra em biết chị rất tốt với em, nhưng điều em mong muốn nhất cũng là chị đi đón em, hoặc là khi em trở về sẽ ôm em hôn một cái thôi, chị không biết có tình cũng đủ no bụng sao? Chỉ cần có thể nhìn thấy chị, dù có bị đói hai ngày em cũng không sao cả.”

“Nói gì thế, mau ăn đi, ăn xong tắm rửa, cả người đầy mồ hôi dính dính thế kia có thể thoải mái sao?” Lan Hinh bị Ninh Vũ ép tới nỗi quay đầu qua một bên.

Ninh Vũ buông Lan Hinh ra, thở dài một tiếng, sau đó lầm bầm làu bàu: “Thật sự không hiểu vì sao em lại có niềm say mê vô tận với chị như thế, mà cố tình lại gặp một người không thèm để ý gì như chị, thật sự có cảm giác đem mặt nóng đi áp mông lạnh, một lòng nhiệt tình đều bị dội nước lạnh mà……”

“Được rồi mà, em mau lên đi!” Lan Hinh nghe Ninh Vũ làu bàu cằn nhằn mãi, cảm thấy buồn cười, đưa tay nhéo má nàng mấy cái, sau đó bưng tô canh đem ra bàn.

Ninh Vũ đành phải đi rửa tay, sau đó nghiêm chỉnh ngồi vào bàn cơm, kỳ thật lúc này còn chưa đói, mới hơn bốn giờ, tuy rằng cơm trên máy bay ăn không nổi, nhưng dù sao cũng đã ăn một chút, mà quan trọng nhất là Ninh Vũ muốn ăn không phải đồ ăn trên bàn cơm, mà là muốn quấn lấy Lan Hinh làm việc không chính đáng.

Lan Hinh dọn cơm lên rồi, liền nhấc đũa, hỏi Ninh Vũ: “Mấy cặp đôi khác thì thế nào?”

“Hả? Cái gì thế nào?” Ninh Vũ không kịp phản ứng.

“Thì chuyện đó, sau một thời gian gặp lại sẽ làm gì?” Lan Hinh gắp đồ ăn vào bát của Ninh Vũ, một lòng muốn để tiểu Vũ cũng có thể hưởng thụ thứ lãng mạn hạnh phúc khi yêu nhau giống những cặp đôi khác, nhưng mà bản thân cô lại thật sự không biết, cũng không tưởng tượng được kết quả thế nào.

Đôi con ngươi của Ninh Vũ loạn chuyển, nghiêng người tựa lên người Lan Hinh: “Chị đã nghe câu ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ chưa.”

“Đương nhiên đã nghe rồi, ngoan, vừa ăn vừa nói.” Lan Hinh kêu Ninh Vũ.

Ninh Vũ lại đặt đũa xuống, ngả người về phía Lan Hinh: “Tiểu biệt thắng tân hôn…Ý nghĩa thật ra là, cần nhiệt tình……”

“Chị còn chưa đủ nhiệt tình à? Em chưa về chị đã vội vàng làm đồ ăn cho em rồi.”

Ninh Vũ ôm trán: “Vì sao trong đầu chị, vừa nhắc tới chuyện đó chị lại lập tức chuyển qua vấn đề ăn uống vậy?”

“Từ nhỏ chị đã thiếu ăn thiếu mặc, đương nhiên cảm thấy ăn cơm là hạnh phúc rồi. Cho nên, chị cảm thấy, đối xử tốt với một người chính là làm đồ ăn cho người đó!” Lan Hinh nói rất đương nhiên.

Ninh Vũ lại há to miệng, qua mười giây mới thất bại gục đầu xuống, thành thành thật thật cầm đũa lên ăn cơm.

“Làm sao vậy? Không đúng à?” Lan Hinh thấy Ninh Vũ có phần không vui, bới bới cơm trong bát, liền nói tiếp: “Từ nhỏ, chị và hai đứa em lúc còn đi học, mỗi sáng hơn sáu giờ sẽ ra khỏi nhà, mẹ chị luôn dậy lúc năm giờ, làm những món ăn sáng nóng hôi hổi cho tụi chị, cho dù lúc nhà nghèo nhất, ăn cháo khoai gì đó cũng đều đúng giờ là có đồ ăn. Đến khi tan học về nhà muộn cũng thế, vừa vào cửa đồ ăn liền vừa vặn được dọn lên bàn, chưa bao giờ sớm một chút hay trễ một lúc. Rau tươi ăn không kịp, mẹ chị cũng sẽ nghĩ cách xào lên, hoặc đem nấu canh, hoặc lấy mấy loại rau dở dang trộn lẫn. Mỗi khi chị và hai đứa em có cuộc thi, buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, mẹ sẽ luôn luộc một quả trứng, thi đứng thứ nhất, ngày lấy được kết quả cũng sẽ đón xe đi mua thêm hai miếng thịt……”

Trái tim nhỏ bé của Ninh Vũ vốn vì không nhận được đãi ngộ “tiểu biệt thắng tân hôn” mà có chút uỷ khuất, nhưng nghe đến đó, lòng lại đau xót, lại cảm thấy mình không đủ săn sóc. Cho dù Lan Hinh không rõ nàng muốn gì, nhưng phần tâm ý mà chị ấy dành cho mình cũng đủ để mình trân quý.

“Có lẽ……tiểu Vũ, thực xin lỗi.” Lan Hinh dừng một chút, buông đũa, có chút đăm chiêu nói.

“Vì sao lại xin lỗi?” Ninh Vũ có chút mơ hồ, nàng cảm thấy người phải nói xin lỗi là mình mới phải. Là mình không thể cảm nhận được tâm ý đó của cô, cứ muốn dựa theo cách nghĩ của mình mà hành động.

“Những gì chị đã trải qua, thật sự không thể nói là phong phú, mấy năm trước kia, không phải đói bụng thì là lo lắng làm thế nào để không phải chịu đói, tóm lại, trong cuộc đời của chị đi từng bước đến hôm nay, 90% đều xoay quanh vấn đề ấm no. Cho tới nay, đối với định nghĩa về hạnh phúc, chị cảm thấy đều không tách rời được khỏi bàn ăn. Ví dụ như lúc còn nhỏ, luôn chờ đợi ngày tết đến, trên bàn có thể có miếng thịt, lớn lên một chút đi học xa, cha mẹ ở nhà sẽ không ăn thịt, luôn đợi đến khi mấy chị em được nghỉ về nhà mới có thể làm mấy món có thịt. Khi đó, cảm thấy thực hạnh phúc.” Lan Hinh tự giễu cười rộ lên: “Tiểu Vũ, chị vô thức bất giác đem những gì mình đã trải qua áp dụng vào cuộc sống bây giờ, thật ra chị biết, hiện tại chúng ta đã không còn thiếu ăn thiếu mặc nữa rồi.”

“Hinh……” Ninh Vũ nắm tay Lan Hinh, lại không biết phải nói gì mới tốt.

“Nhưng chị lại thực tự nhiên, cứ cho rằng làm đồ ăn ngon cho em là thể hiện tình yêu của chị dành cho em. Chẳng qua……”

“Hinh, thật ra như vậy tốt lắm.” Ninh Vũ không muốn Lan Hinh nói thêm gì nữa, nàng nhớ lại những ngày ở trên núi, tuy đã không còn là những năm tháng không có nổi cơm ăn, nhưng nhớ tới những đau khổ mà Lan Hinh đã từng nếm trải, nàng lại đau lòng lại tự trách.

“Thật ra chị đã nghĩ rất nhiều lần, muốn cho em một tình yêu lãng mạn, nhưng mà, chị thật sự không biết làm cách nào.” Lan Hinh có chút thất bại nói.

“Như vậy, để em làm đi. Để em chỉ cho chị thế nào là lãng mạn, để em cho chị cảm giác được những người yêu nhau hẳn nên hưởng thụ thế nào.” Ninh Vũ nhanh nhẹn nói: “Thật ra là do em không đúng, việc đó hẳn nên do em làm mới phải.”

“Vậy thì, nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ đó liền giao cho em.” Lan Hinh nhu hoà dựa vào lòng Ninh Vũ, vừa rồi nói những lời phá hư bầu không khí đó thật ra cũng không phải điều Lan Hinh muốn. Cô cũng không thích cứ nhắc về những tháng ngày gian khó trước kia. Khiến Ninh Vũ cảm thấy khổ sở, trong lòng cô cũng không thoải mái, cho nên vội vàng muốn thay đổi bầu không khí.

Ninh Vũ có chút ngoài ý muốn ôm Lan Hinh, sau đó lại vui sướng vười rộ lên: “Chị nhìn chị đó, sao có thể nói không biết lãng mạn chứ? Như bây giờ này, không cần nghĩ nhiều đến thế, lúc ở cạnh em càng giống một cô bé làm nũng với em hơn thì thật tốt.”

“Thế à? Nhưng chị đâu biết làm nũng.” Lan Hinh chân thành nói, vẻ mặt còn có phần vô tội.

“Không được không được, em ăn không tiêu. Chị còn như vậy em sẽ tử hình chị ngay tại chỗ đó! Hinh, chị rất đáng yêu, lực sát thương cường đại quá.” Nhìn bộ dáng đáng yêu lại có chút mơ hồ không rõ kia của Lan Hinh, Ninh Vũ kêu lên.

Lan Hinh vội vàng ngồi thẳng, mặt lại đỏ: “Em không thể nghĩ chuyện gì đứng đắn một chút sao?”

“Vậy chị nói cho em biết thế nào là đứng đắn đi?” Ninh Vũ cợt nhả tiến đến trước mặt Lan Hinh.

“Ăn cơm!” Lan Hinh nói.

“Có lẽ chúng ta có thể uống chút rượu.” Ninh Vũ đứng dậy, mở ngăn tủ ở bên cạnh cầm chai rượu vang mở nắp: “Nếu Hinh nhà chúng ta không biết lãng mạn, thì Ninh ta đây liền xung phong nhận việc!”

“Muốn học mấy bộ phim trên TV à?” Lan Hinh có chút phá hư bầu không khí hỏi.

“Ý kiến hay đó! Có lẽ gần đây chúng ta hẳn nên xem thêm mấy bộ phim tình cảm. Có lẽ em nên thảo luận với mấy đứa bạn chuyện yêu đương lãng mạn nữa.” Ninh Vũ lấy hai chiếc ly đặt lên bàn, sau đó cực kỳ thân sĩ rót rượu.

“Chị không quen.” Lan Hinh hơi nhăn nhó, trên mặt lại lộ ra nụ cười.

“Không nói gì à?” Ninh Vũ ngồi xuống cạnh Lan Hinh, bưng ly rượu, đôi mắt đầy ý cười nhìn cô.

“Nói gì cơ?”

“Trên bàn rượu ở bên ngoài thì biết ăn nói đến thế, sao về đến nhà lại biến thành ngây thơ ngoan ngoãn vậy?”

“À……” Lan Hinh giật mình hiểu ra: “Chào mừng tiểu Vũ về nhà.”

Ninh Vũ mím môi, không nói gì.

“Thật ra……trong thời gian em đi, chị rất nhớ em.” Lan Hinh thấp giọng, nói những lời này, cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Ninh Vũ liền nở nụ cười, nghiêng người đến trước mặt Lan Hinh: “Kỳ thật, lúc chị nói những lời đó thực đáng yêu. Những người lúc nào cũng đem tiếng yêu treo trên miệng sẽ cảm thấy nói nhiều rồi, sẽ không trân quý. Giống như chị, chờ chị nói một tiếng yêu thật khó như lên trời, cho nên lúc chị nói ra, luôn có thể khiến trái tim em đập ‘thình thịch’.”

“Xem ra chị không nên nói như thế nhiều thì hơn.”

“A, như thế không được!” Ninh Vũ quả thực có loại xúc động muốn tát vào miệng mình: “Hôm nay em mới về mà, nói mấy câu dễ nghe đi.”

“Biết rồi, cô nhóc này! Ngoan nào, uống rượu đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.