Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 71: Chương 71: Người Hữu Tình Trong Thiên Hạ Sẽ Trở Thành Thân Thuộc




Hai ngày sau, Ninh Vũ mua vé máy bay quay về cho Ninh Hoà.

Ninh Vũ nói với Ninh Hoà: “Con sẽ cân nhắc tới chuyện du học. Thời gian khi con đi du học sẽ cắt đứt liên lạc với Lan Hinh. Chờ khi con học xong trở về, con hy vọng ba có thể tôn trọng sự lựa chọn của con, con hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của ba. Năm cuối này con sẽ nghiêm túc học, cũng vẫn sẽ ở bên Lan Hinh, hy vọng ba đừng để bụng. Chị ấy đã giúp đỡ con rất nhiều, không ai có thể sánh bằng.”

Ninh Vũ nhìn Ninh Hoà, trong mắt nàng có sự kiên quyết mà chính ông cũng khó có thể đọc được, chẳng qua, trong sâu thẳm đôi mắt ấy đã không còn sự bình thản cùng vui vẻ thân mật khăng khít với ông như ngày trước.

Ninh Hoà tự nhủ với bản thân: Vì con gái, cho dù khiến con bé đau lòng một lần cũng đáng.

Ninh Hoà ôm chặt Ninh Vũ, lại không nói được lời nào.

Trước khi qua trạm kiểm an, Ninh Hoà liền bắt tay Lan Hinh, ông nói: “Cảm ơn cô, Lan Hinh.”

Ông cảm ơn Lan Hinh đã thuyết phục Ninh Vũ, không đến mức khiến cha con trở mặt. Ông cảm ơn Lan Hinh tuy là người yêu của Ninh Vũ, lại vẫn có đủ hũng khí để đồng ý với điều kiện của mình. Ông cảm ơn Lan Hinh vì đã không dùng tình yêu của Ninh Vũ dành cho cô để trói buộc Ninh Vũ ở cạnh mình, mà lại đẩy nàng đến một nơi cao hơn xa hơn.

Lần này ông nói cảm ơn là phát ra từ nội tâm. Ông thậm chí còn nghĩ nếu Lan Hinh là một người đàn ông, ông sẽ cực kỳ vui lòng khi gả con gái mình cho cô. Gả cho một người có can đảm có kiến thức, gả cho một người đã từng trải qua gian khó lại vẫn kiên cường đứng lên.

Lan Hinh gật đầu: “Cảm ơn chú, chú Ninh.”

Cô cảm ơn Ninh Hoà đã trao cho mình cuộc sống hiện tại, cảm ơn Ninh Hoà đã đem con gái ông vào cuộc sống của mình. Cô càng cảm ơn Ninh Hoà vì tuy làm khó dễ hai người, lại rốt cuộc cho hai người một lời hứa, cho tình yêu của hai người một con đường để đi. Có lẽ Ninh Hoà đang chờ hai người chia tay, nhưng nếu thật sự yêu nhau, Lan Hinh biết, cô và Ninh Vũ sẽ cho Ninh Hoà một sự chứng minh hoàn mỹ.

Nhìn vị trưởng bối đã trở nên tang thương hơn lần đầu gặp gỡ, lòng Lan Hinh có chút nặng nề, nhưng cũng coi như một phần lời giải cho bài thi của cuộc thi này.

Mặc kệ là vì nhớ kỹ ân tình của ông đối với cô, hay là bởi vì ông là người thân duy nhất của Ninh Vũ, Lan Hinh đều nguyện ý chứng minh cho ông thấy.

***

Cuộc sống đại học năm thứ tư bề bộn nhiều việc, Ninh Vũ bắt đầu bận rộn chuẩn bị chuyện đi du học, vội vàng thi ngôn ngữ, cũng may tiếng Anh của nàng không tệ chút nào, cũng lấy được thành tích có vẻ tốt. Tiếu Kiền tham khảo ý kiến không ít giáo sư, lại trao đổi với Lan Hinh và Dương Mục, giúp nàng khoanh vùng mấy trường thích hợp sau đó tìm mấy giáo sư đã từng đi du học xin hướng dẫn.

Việc làm ăn buôn bán của [Lan tâm thực phủ] vẫn tốt như cũ, chẳng qua thời gian cô ở tiệm bắt đầu giảm bớt, gần như là Ninh Vũ đi đến trường thì cô sẽ đến tiệm, mà chờ Ninh Vũ trở về thì cô cũng đã ở nhà làm cơm nước xong xuôi chờ nàng.

Chia lìa tất nhiên sẽ đem đến nỗi thống khổ sâu sắc, mà lúc biết rõ thời khắc phải xa nhau sắp đến, mỗi ngày đêm đều có dục vọng muốn điên cuồng yêu điên cuồng ôm nhau như thể trước ngày tận thế. Đương nhiên, còn có thứ gì đó, có lẽ tên là đau đớn.

Ngày rét đậm, trong căn phòng ấm áp, chỉ cần tấm chăn mỏng manh, Ninh Vũ ôm Lan Hinh vào lòng nói: “Chị thực sự nhẫn tâm.”

Lời này thi thoảng nàng sẽ thốt lên. Là có chút oán, lại có chút đau. Nếu Lan Hinh không đồng ý với yêu cầu của ba nàng thì dù thế nào nàng cũng vẫn sẽ ở bên cạnh cô. Nhưng cô không cho nàng một cơ hội để thể hiện sự kiên quyết, mà lại đẩy hai người về hướng chia lìa không thể tránh khỏi.

Lan Hinh luôn cười miễn cưỡng mà dịu dàng, chỉ cười, lại không nói gì. Đối với sự trách cứ của Ninh Vũ, cô chỉ im lặng rúc vào lòng nàng: “Em có biết Thương Ương Gia Thố (1) không?”

“Biết, vị Đạt Lai Đạt Ma đời thứ 6.”

“Vậy nhất định em biết thơ của ông ấy.”

“Bài thơ nào?”

Em gặp, hay không gặp tôi

Tôi ở chỗ này

Không mừng, không luỵ

Em nhớ, hay không nhớ tôi

Tình vẫn ở đây

Không còn, không mất

Em yêu, hay không yêu tôi

Yêu vẫn ở đây

Không thêm không bớt

Em theo, hay không theo tôi

Tay tôi vẫn trong tay em

Không lơi không siết

Hãy ngả vào lòng của tôi

Hoặc là

Dành cho tôi một chỗ trong trái tim em

Bình lặng yêu nhau

Yên tĩnh vui mừng (2)

Ninh Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Em biết tâm sự trong lòng chị, em cũng biết em nên làm gì.”

“Nên làm gì?” Lan Hinh cười hỏi.

Ninh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Lan Hinh, nói: “Đi làm chuyện chị chưa làm được, đi làm chuyện mà chị muốn làm, đi làm chuyện có thể khiến tương lai chúng ta không gập ghềnh gian khổ. Cho nên, dù sau này em không ở bên chị, chị cũng phải nhớ rõ, nơi em đến là nơi dệt mộng, khi em trở về chính là khi trời quang mây tạnh. Dù có bao nhiêu tịch mịch, dù phải trải qua bao nhiêu gian nan, chị đều phải chờ em.”

“Chị sẽ chờ em, cho đến khi em hoàn thành giấc mộng ấy, hoặc là đánh vỡ giấc mộng đó, hoặc là mãi cho đến khi chị nhắm mắt lại không bao giờ có thể mở ra.”

“Đây có thể xem như lời hứa hẹn suốt đời suốt kiếp không?”

“Ừ.”

Ninh Vũ cười rộ lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai người, nàng xoay người ôm Lan Hinh, cất cao giọng, mang theo tiếng hát:

Ta hỏi Phật: Vì sao trên thế gian này lại có nhiều tiếc nuối đến vậy?

Phật nói: Đây là một thế giới Ta Bà, Ta Bà là tiếc nuối. Không có tiếc nuối, cho con thêm nhiều hạnh phúc thì cũng sẽ chẳng thể vui vẻ được

Ta hỏi Phật:: Làm sao để trái tim không còn cảm thấy cô đơn nữa?

Phật nói: Mỗi trái tim sinh ra vốn dĩ cô đơn lại khiếm khuyết, đa phần đều mang theo loại khiếm khuyết này mà vượt qua cả đời, chỉ vì khi gặp được một nửa có thể khiến nó viên mãn, nếu không phải sơ sẩy đánh mất thì cũng là mất đi tư cách sở hữu nó.

Ta hỏi Phật: Nếu như có thể gặp được người thương, lại sợ không thể nắm chắc được, phải làm sao đây?

Phật nói: Chỉ cần thế gian này có tình yêu thật sự, thì ở trên đời, hết thảy thiên biến vạn hóa đều có dũng khí để đối mặt. Hai người yêu nhau được bên nhau, bất luận làm việc gì đều thấy vui vẻ, bởi duyên kiếp là như vậy. (3)

Tuyết bay múa ngoài cửa sổ, lại yên tĩnh không tiếng động, ngọn đèn đường nhìn trộm hết thảy lãng mạn, lại lặng im không phát ra một tiếng cảm thán. Có người ở trong nhà dùng vô số nụ hôn nhỏ vụn cùng cái vuốt ve ôn nhu đem hai trái tim chậm rãi hoà vào nhau, thẳng đến đêm dài, ai cũng mệt mỏi, chỉ để lại lá thư thông báo trúng tuyển [Viện công nghệ California] bị tuỳ ý vứt lạc lõng trên bàn hưởng thụ bóng đêm.

Hinh, chúng ta đi xem phim đi.

Xem phim gì?

[Mộ quang chi thành] đó.

(*Twilight)

A, chị sợ quỷ hút máu* lắm.

(*vampire)

Không sao cả, chúng ta có thể không xem quỷ hút máu.

Vậy chúng ta sẽ xem phim gì?

Xem phim tình cảm, [Yêu em, liền bảo hộ em]

Hinh, chúng ta đi du lịch đi.

Đi đến đâu?

Đi [Thúc Hà cổ trấn] nhé.

Nhưng mà xa lắm.

Không sao cả, chúng ta có thể đáp máy bay, ở nơi đó mấy ngày, trải nghiệm cảm giác ở một thế giới khác, chỉ có chị, và em.

Hinh, chúng ta đi bộ đi.

Nhưng đi bộ mệt lắm, chị lo mình đi không nổi.

Không sao cả, em sẽ luôn ở bên chị, khi chị không đi nổi, em sẽ cõng chị, giống như con đường chúng ta đã đi qua, cũng như con đường sau này chúng ta sẽ đi, thật dài……

Hinh, chúng ta đi tàu lượn siêu tốc đi.

Sợ lắm.

Không sao cả, có em ở bên chị rồi.

Chị vẫn sợ lắm, thực khẩn trương.

Lúc căng thẳng cứ nắm lấy tay em, dù bóp thật chặt cũng được, chị chỉ cần biết, dù cho chuyện gì xảy ra, chỉ cần nắm lấy tay em thì cho dù ngã xuống máu chảy đầu rơi em cũng sẽ ở bên chị.

Hinh, chúng ta đi dạo phố đi.

Được, em muốn mua gì?

Muốn mua một đôi lắc chân giống nhau như đúc, em mang bên chân trái, chị đeo bên chân phải.

Vì sao?

Chúng ta không có đối phương thì sẽ mất đi một chân, không thể đi xa. Cho nên, phải vĩnh viễn ở bên nhau.

Hinh, chờ em trở lại, chị còn có thể ở đây làm bà chủ tiệm cơm không?

Có lẽ không thể đâu.

Vì sao?

Bời vì em tiến bộ thì sao chị có thể cứ mãi dậm chân tại chỗ không tiến lên? Chờ khi em trở về, em đã trưởng thành, mà chị cũng muốn trở thành một người có thể ở bên cạnh em mà không khiến em bị hạ thấp giá trị.

Sợ em không cần chị à?

Là sợ chúng ta chênh lệch quá lớn.

Vậy phải làm sao em mới có thể tìm được chị?

Em hãy gọi một trăm lần tên “Lan Hinh.”

Ha ha a ha……

Hinh, em phải đi rồi, chị có gì muốn nói với em không?

Nên nói gì cũng đều đã nói, đừng giống một đứa con nít nữa.

Nhưng em còn muốn nghe.

Được rồi……Chị yêu em, quá khứ, hiện tại, và cả tương lai. Chị chờ em, từ giây phút này trở đi, mãi cho đến khi em về. Chị sẽ bảo vệ cho tình yêu của chúng ta, dù em muốn đi bao lâu đi nữa cũng đừng bận tâm chị sẽ phải trải qua điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.