Mọi người đều tỏ vẻ phản đối với ý kiến của bà Lan. Mấy chuyện như xem bát tự ở trong lòng đám thanh niên chung quy cảm thấy là chuyện mê tín, hơn nữa còn là thứ mê tín có thể gây ra hậu quả xấu. Nếu nhỡ xem thấy không hợp, vậy chẳng phải Đổng Bân và Lan Gia phải nếm mùi đau khổ sao.
Nhưng bà Lan rất kiên quyết với chuyện này, cuối cùng Đổng Bân đành nói: “Nếu dì cảm thấy nhất định phải làm thì cứ làm thôi.”
Bà Lan nói lão thần tiên cũng không ở trong miếu, mà ở một ngôi nhà đất giữa sườn núi, đi qua ngôi miếu này, còn phải đi hai dặm đường núi nữa mới tới.
“Đây cũng là một người như trong thần thoại.” Bà Lan dẫn đường, vừa đi vừa kể cho đám trẻ nghe, rất hiếm khi bà dùng hai chữ “thần thoại” này.
Nghe nói năm anh ta mười bảy tuổi, nhà rất nghèo, thật vất vả mới có người giới thiệu cho một đối tượng, mắt thấy sẽ sống cùng nhau, ba mẹ anh ta cũng trông cậy con mình sớm lập gia đình để có thể ôm cháu, mà anh ta khi đó cũng là một người rất thành thật với bổn phận. Nhưng ngay khi nhà bắt đầu xem bát tự chọn ngày cho anh ta, anh ta đột nhiên không đồng ý. Chỉ trong một đêm phá hỏng cuộc hôn nhân đó. Nghe nói anh ta ngủ một đêm dậy liền nói đêm đó mình đã bái sư phụ, đời này không kết hôn, có thể coi là số mệnh. Vợ anh ta đương nhiên chạy mất. Cha mẹ tức giận đến nỗi tóc bạc trắng một nửa. Nhưng anh chàng đó lại thật sự cầm theo một bộ đồ bỏ chạy. Đi đâu thì không ai biết, dù sao thì nửa năm sau trở về, ngay chỗ gốc đại thụ gần miếu Quan Âm mở một sạp xem tướng xem bát tự đoán chữ. Người khác hỏi anh ta đã đi đâu, anh ta nói tổ sư gia để anh ta đến một nơi nào đó.
Tóm lại người tin tưởng không nhiều lắm.
Đến ngày hội chùa, trên con đường núi này sẽ có vài người cũng mở sạp xem bát tự, anh ta còn trẻ, người tìm anh ta xem tướng cũng ít, cho nên không kiếm được nhiều tiền.
Bất quá người khác qua hội chùa rồi sẽ dẹp quán chạy lấy người, nhưng anh ta thì hàng năm đều ở đây. Thấy người đến cũng làm ăn một chút, đôi khi gặp người trong lòng có việc, sẽ vẽ một ít bùa hộ mệnh, cũng có thể kiếm được ít tiền, tốt xấu gì cũng coi như sống tạm.
Bất quá lâu ngày cũng có ít danh tiếng, người tìm anh ta cũng nhiều thêm. Có người còn trực tiếp giúp anh ta xây một căn nhà tồi tàn ở sườn núi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng đủ an tâm. Anh ta còn trực tiếp dọn đến đó ở.
Hiện tại danh tiếng của anh ta cũng lớn, rất nhiều người đều nói anh ta xem tướng chuẩn, còn có không ít người ngưỡng mộ thanh danh nên tìm đến. Ai nấy tới đều nói là tìm lão thần tiên của núi.
Thật ra đương nhiên anh ta không phải thần tiên, cũng không già, còn chưa đến bốn mươi.
Bà Lan vừa nói vừa cảm khái: “Mẹ nghĩ mãi không ra, sao anh ta lại không dọn vào miếu ở nhỉ? Có nơi che gió chắn mưa, dù sao anh ta cũng không kết hôn, vừa vặn coi như một hoà thượng, vừa có chỗ ăn lại có chỗ ở. Những người vào miếu có thể thuận tiện xem bát tự luôn, rất tiện.”
Đổng Bân liền giải thích cho bà Lan. Bát tự không thuộc về Phật giáo. Phật giáo là tôn giáo ngoại lai, mà bát tự thuộc về chi nhánh của đạo giáo bản địa lưu truyền tới nay, có thể nói là người hai nhà khác nhau. Tuy Phật giáo ở Trung Quốc đã có lịch sử phát triển rất lâu, hơn nữa cũng đã xâm nhập vào lòng dân, thậm chí còn được nhiều người biết đến hơn đạo giáo. Nhưng hai giáo phái vẫn không thể hoàn toàn dung hợp cùng nhau.
Bà Lan nghe cái hiểu cái không. Đổng Bân lại giải thích một chút, bà xem như hiểu Phật giáo chính là tin Phật tin Bồ Tát. Đạo giáo tu hành cái gì bà thật ra chưa từng nghe qua, nhưng nói đến mấy việc tính bát tự xem tướng đoán chữ thì lại dễ dàng hiểu được.
“Vẫn là người đọc sách có kiến thức mà!” Bà Lan khen ngợi Đổng Bân một phen.
Đoàn người rốt cục cũng đến nơi lão thần tiên ở.
Căn nhà cũng không quá mức tồi tàn, có lẽ lâu lắm rồi bà Lan không tới, cho nên tin tức không chính xác cho lắm. Căn nhà của lão thần tiên ở nay đã tường gạch hồng ngói xanh, không có nhiều phòng, chỉ có hai gian, nhưng vậy cũng đủ cho một người đàn ông độc thân ở, chẳng qua ở giữa sườn núi, xem như lẻ loi một người, cũng lạnh lẽo hoang vắng.
Lão thần tiên đang ngồi ngay trước hiên nhà, tách đậu xanh. Thấy mấy người đến, liền đem đậu đã tách vỏ và đậu chưa tách bỏ qua một bên.
Bà Lan nói lý do tìm đến, lão thần tiên liền lấy mấy cái ghế từ trong phòng ra cho mọi người ngồi, sau đó hắn lại cầm một cái bút máy gần như hỏng, một quyển sổ hơi ố màu ra.
Bà Lan báo ngày sinh tháng đẻ, lão thần tiên lại viết hai cái bát tự ngay trong quyển sổ. Chữ viết kia nhìn dĩ nhiên cũng có vẻ tiêu sái.
Thân là nhân vật chính, Lan Gia và Đổng Bân đều được bố trí ngoan ngoãn ngồi trên hai chiếc ghế gỗ nho nhỏ trước mặt lão thần tiên, nghe lão thần tiên miệng ngâm nga cái gì mà đầu mùa xuân chi mộc tuân lệnh mà cường, ngày chi có tử thủy tướng sinh, vì có căn. Hạ tòa xấu thổ vì thấp thổ khả sinh khả khắc tiết…..
(*Khúc này mình chỉ hiểu đại khái hình như một người mệnh thổ một người mệnh thuỷ, thuỷ làm mộc phát triển tốt, mà thuỷ làm thổ khô cằn ẩm ướt có sức sống)
Một đám người bị mấy lời này khiến mơ hồ một trận, lão thần tiên đầy mặt mỉm cười: “Hai bát tự này xứng! Giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến tới…..”
Mấy chị em coi như thầm thở phào, nghĩ hạnh phúc của hai người lúc này nằm ở bát tự trong tay tiên sinh, nếu người ta nói nửa câu không được, vậy về nhà cũng không biết kết cục gì nữa. Chưa chắc hai ông bà nhà họ Lan sẽ không làm mấy chuyện kiểu “chia rẽ đôi uyên ương.”
“Là có ý gì?” Bà Lan hơi cúi người xuống trước, bà nghe hiểu ý lão thần tiên, nhưng còn muốn ông ta nói rõ ràng một chút.
“Hai cô cậu này đều mệnh tốt. Mà tốt nhất là bát tự của hai người rất phù hợp bổ trợ cho nhau. Con gái số có thể giúp chồng làm ăn, còn con trai có thể kiếm được nhiều tiền. Chị nói xem còn có gì không tốt đây. Chị à, chị chờ ôm cháu đi!”
“Tôi muốn xem một cái nữa!” Bà Lan hỏi nửa ngày, cuối cùng vui rạo rực lại báo bát tự của Lan Duệ vào tiểu Húc ra.
Lần này thực khiến Lan Duệ sợ tới mức trên mặt suýt không nhịn được.
“Cũng có thể.” Lão thần tiên nói: “Không hợp nhau, thành thật bổn phận thì cũng được. Bát tự thế này không nên kết hôn sớm quá, cứ thong thả từ từ, ừ, từ từ thôi.”
Lời này so ra kém những lời ban nãy nói về Lan Gia và Đổng Bân nhiều lắm. Nụ cười trên mặt bà Lan cũng héo hơn nửa. Trên mặt tiểu Húc có chút xấu hổ.
Lan Hinh đưa tay kéo mẹ: “Mẹ, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi. Nếu không sẽ lỡ giờ cơm trưa mất.”
Bà Lan đứng lên, Lan Hinh liền thanh toán tiền xem bát tự.
Lão thần tiên kia còn nói: “Thật ra việc này cũng không có gì, tôi viết hai lá bùa cho hai đứa, đem đặt dưới gối mình, ngủ qua một tháng, hai người này về sau khi kết hôn sẽ đảm bảo viên mãn.”
Lan Hinh cười nói: “Hai đứa vẫn còn trẻ lắm, đang đi học mà, đến lúc đó nếu muốn kết hôn sẽ lại đến tìm ngài sau.”
Đoàn người theo đường núi về. Lần này Lan Hinh không đi cuối, mà đi lên trước, bên cạnh mẹ mình: “Tính bát tự nếu chuẩn thì cũng không tệ, coi như đáng đồng tiền. Bát tự trong số mệnh vốn đã được chú định sẵn rồi, có hợp hay không thì cũng vậy. Nếu thật sự muốn kết hôn sống với nhau thì cần phải nhìn tính cách cùng phẩm hạnh, xem tính tình hai người có hợp không. Sao có thể chỉ bằng mấy lá bùa vẽ linh tinh đó của ông ta mà có thể thay đổi sự việc được.”
Bà Lan ngẫm nghĩ: “Nhưng dù sao mẹ thấy cũng đúng.”
Lan Hinh đi theo sau mẹ mình: “Thật ra chuyện tình cảm vẫn cứ phải dựa vào cảm giác của hai người. Chân đi vừa không thì phải hỏi người đi giày. Chuyện của tiểu Húc và tiểu Duệ con thấy mẹ hiện tại để ý sớm quá. Tiểu Duệ vẫn còn đi học, hơn nữa tiểu Húc vừa nhìn cũng thấy là một người chịu khó với bổn phận, có thể cáng đáng việc nhà. Tiểu Duệ nếu lấy con bé thì cũng có phúc.”
“Cũng phải, tiểu Duệ còn đang đi học mà, bát tự thật sự còn chưa hoàn chỉnh.” Bà Lan ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn nghĩ, chắc gì đã lấy tiểu Húc, chỉ sợ còn phải đợi sau này xem lại.
Ninh Vũ đi phía sau, thấy tiểu Húc không vui liền kéo kéo tay áo tiểu Húc, cười nháy mắt: “Mấy trò lừa tiền này mà chị cũng tin à?”
Lan Duệ lập tức ở cạnh nói: “Đúng thế, lừa tiền thôi, đừng để trong lòng.”
Tiểu Húc lắc đầu: “Em là sợ dì để bụng.”
“Mình tự sống cuộc sống của mình, đến lúc đó em đối xử tốt với anh một chút, đối xử tốt với ba mẹ nữa, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu, huống chi em gả cho anh chứ có phải gả cho mẹ anh đâu.” Lan Duệ hạ giọng nói.
Tiểu Húc liền nở nụ cười.
Khi mấy người trở về nhà, mặt trời đã qua đỉnh, nhìn đồng hồ đã gần một giờ. Lan Quốc Hải lên núi bận rộn nửa ngày, trở về cũng không thấy có người nấu cơm, liền trực tiếp để bụng không ngồi trên bờ đê đan sọt. Mấy đại lão gia miền núi, có thể vai gánh lưng vác, nhưng mấy chuyện như vào bếp thì sẽ không làm. Nếu bình thường vợ mình không có nhà, ông tuỳ tiện nấu bát mỳ cũng được, nhưng hiện tại ở nhà nhiều người, bản thân ông lại không làm được gì.
Ninh Vũ leo núi nửa ngày trời, mệt đến nỗi eo mỏi lưng đau, Lan Hinh cười nàng tay chân ít vận động. Lan Gia cũng cười nói nàng, hỏi nàng học đấm bốc ở đâu vậy!
Lan Duệ ở cạnh ồn ào, rủ mai lại lên núi kiếm tổ chim.
Mắt Ninh Vũ sắp híp thành một đường nhất thời lại mở ra: “Kiếm tổ chim? Không cần đợi đến mai, chiều chúng ta đi đi.”
Mọi người liền chuyển mắt nhằm vào Ninh Vũ: “Không phải em mệt muốn chết à?”
Ninh Vũ ha ha cười: “Đi kiếm tổ chim nghe cũng không tệ chút nào!”
Bữa trưa ăn đơn giản, buổi chiều mọi người cũng không đi tìm tổ chim, Lan Hinh nói mệt, không nên đi, muốn chơi thì ra ruộng nước bắt tôm, có thể chơi đùa mà lại không mệt.
Lan Quốc Hải nói: “Một đám đều lớn vậy rồi còn đi câu tôm, người ta mà thấy sẽ cười mất. Không ra thể thống gì cả.”
Đám thanh niên chán chẳng buồn nói, có phần không vui.
Bà Lan rốt cuộc thì chiều con, cười trách Lan Quốc Hải: “Ông nhìn ông đó, lớn rồi mà còn như trẻ nhỏ vậy. Tụi nhỏ muốn đi thì cứ đi, chứ ở nhà cũng không có gì chơi, huống chi còn có khách từ thành phố tới, sợ là trước giờ chưa từng chơi trò đó.”
“Không sợ người ta cười chê à? Người biết thì nghĩ tụi nó giỡn chơi, ai không biết lại tưởng nhà họ Lan chúng ta keo kiệt, muốn ăn tôm còn bắt khách tự mình đi bắt.” Lan Quốc Hải cảm thấy đây là chuyện liên quan đến thể diện.
“Ông chẳng qua để ý đến mặt mũi thôi. Đúng là chết vì sĩ. Chiều tôi đi cùng tụi nó, nếu ai nói Lan Quốc Hải ông keo kiệt, tôi sẽ giải thích với họ! Bảo đảm không khiến không mất mặt.” Bà Lan thấy đám nhỏ đứa nào đứa nấy mắt tràn đầy hy vọng nhìn mình, không khỏi giải thích với Lan Quốc Hải.
“Bà đi? Thế còn doạ người nữa. Đã bao tuổi rồi?” Lan Quốc Hải tức giận, thấy qua một lúc cũng không ai nói gì, mới lại mở miệng: “Mấy đứa đi đi.”