Phân phát quà cho người nhà xong, Lan Gia lại tự mình cầm một món quà tặng cho tiểu Húc, là một chiếc vòng tay bằng phỉ thuý: “Tiểu Duệ hiện tại là quỷ nghèo, không mua được cho em cái gì, chị ba tặng em chiếc vòng tay để đeo cho vui, cũng không biết tay em lớn nhỏ ra sao, gọi điện hỏi tiểu Duệ thì chỉ nói không khác tay chị mấy, cho nên chị mua dựa theo cỡ tay mình.”
“Này…thế này ngại quá, chị không cần khách sáo như vậy đâu.” Tiểu Húc cũng không thân quen với Lan Gia lắm, bởi vì cô là người nhà của Lan Duệ, cho nên còn có phần cung kính, cũng có chút khẩn trương.
Lan Gia cũng mặc kệ nàng, kéo tay nàng, ướm thử, hơi chật, liền trực tiếp kéo nàng ra nhà sau, lấy xà phòng sát lên tay, để nàng thả lỏng tay, đẩy một cái, vòng tay cũng đi vào: “Vừa vặn! Nhìn xem có thích không.”
“Quà chị ba đưa đương nhiên em thích, chỉ sợ quý hoá quá.” Phỉ thuý gì đó giá cả đắt đỏ, ở trong lòng tiểu Húc là món đồ chơi không rẻ.
“Ngọc quý tặng người hữu duyên, thích là được rồi. Cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đồ đắt thực sự chị cũng mua không nổi, chẳng qua đi dạo phố nhìn thấy rất vừa mắt mà thôi. Chị cũng không phải người trong nghề, không biết thật giả tốt xấu thế nào, bởi vì em không phải người ngoài cho nên cũng không bận tâm nhiều lắm, cứ thế mua tặng em. Chờ tiểu Duệ tốt nghiệp kiếm được tiền sẽ để nó mua cho em đồ tốt hơn.” Lan Gia nắm tay tiểu Húc nâng lên ngắm nghía: “Nhìn đẹp lắm, rất hợp.”
Chờ Lan Gia và tiểu Húc quay lại nhà chính, Lan Hinh đang cảm ơn Đổng Bân, thấy Lan Gia về lại một mình kéo em gái qua nói chuyện: “Đổng Bân không biết thì thôi, chẳng lẽ em còn không biết? Chị đâu có trang điểm, em mua thứ đó cho chị không phải phí tiền à?”
“Chính là vì thế đó, chị đã hai mươi sáu rồi, ngày ngày bận rộn ở tiệm cơm, còn không trang điểm thì sớm muộn cũng thành bà già xấu xí, bị người ta ghét bỏ!” Lan Gia chun mũi, nói cô.
“Phiền lắm, hơn nữa chị cũng không biết làm.” Lan Hinh nói.
“Không biết thì để em dạy cho, bảo đảm mê chết cô nhóc tiểu Vũ kia!” Lan Gia ghé sát bên tai Lan Hinh hạ giọng nói.
“Em nói gì thế, cứ như thể chị không trang điểm là sẽ bị bỏ rơi ý.” Lan Hinh vừa nói, vừa không khỏi sờ sờ mặt mình, mình già đến vậy sao? Chẳng qua mình thật sự lớn hơn Ninh Vũ năm tuổi.
Lan Duệ kích động thay quần áo mới, chạy ra cho mọi người nhìn, chất liệu bộ đồ này đương nhiên tốt hơn đồ hắn tự mua, mặc vào cũng vừa người, bởi vì dáng người hắn không tệ, vừa đổi một bộ quần áo, cũng thêm vài phần khí chất. Hai ông bà nhà họ Lan nhìn cũng khen đẹp, vừa người.
Chai rượu đặt trên bàn không nhúc nhích, chiếc vòng tay của bà Lan cũng đặt một chỗ có phần vắng vẻ không người để ý. Lan Hinh nhận bộ đồ trang điểm, đứng trước bàn cười nói với Đổng Bân: “Đến nhà chúng ta một chuyến liền tiêu nhiền tiền như vậy, thật ngại quá. Tặng ít quà hiếu kính cha mẹ là được rồi, chị em tụi tôi không cần khách khí như vậy đâu.”
“Đâu có đâu có, coi chị hai nói kìa, đây là lần đầu tiên em đến, thật không biết phải mua cái gì tốt, còn sợ mọi người không thích nữa.” Đổng Bân còn có chút lúng túng câu nệ. Lần đầu tiên con rể tới cửa, ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Lan Hinh nâng chai rượu lên nhìn nhìn: “Hai chai rượu này chắc phải tầm hai ngàn đồng. Dây chuyền của mẹ thế nào cũng phải hai ba ngàn đồng. Hơn nữa còn đồ trang điểm của tôi, quần áo của tiểu Duệ, sao có thể nói là không tiêu phí được. Về sau mỗi lần Gia Gia về, anh chỉ cần đi theo về chơi là được, đừng mua nhiều đồ như vậy.”
Lan Quốc Hải vừa nghe nói hai bình rượu kia mà hai ngàn đồng, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, bà Lan nghe nói chiếc vòng của mình cũng hai ba ngàn đồng, liền líu cả lưỡi: “Gia Gia con nhìn mình đi, mua đồ đắt như vậy làm gì? Thứ vừa không thể ăn lại không thể mặc như thế, mua không phải khiến người ta đau lòng sao?”
“Cũng đâu phải con mua, là Đổng Bân mua mà.” Lan Gia nói.
Bà Lan cẩn thận cầm dây chuyền, ngắm lại, cái thứ vàng óng ánh gì đó thực nhìn không ra có thể đáng giá nhiều tiền đến vậy, không khỏi lẩm bẩm: “Con xem cái nhà rách này đi, con tặng mẹ mẹ cũng không biết giấu đi đâu, chỉ sợ bị trộm mất.”
Lan Quốc Hải cười: “Sợ thì đeo đi. Đeo vào rồi còn ai có thể trộm?”
“Đeo cũng sợ bị cướp, hai ba ngàn lận đó, ông cầm hai ba ngàn đắp trên người mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện, ông không sợ à? Tôi sợ!” Bà Lan nói huyên thuyên.
“Cho nên mới nói bà đúng là bà nhà quê, không hưởng được phúc. Không phải chỉ hai ba ngàn đồng thôi sao. Bà nhìn một tháng tiền lương của Gia Gia cũng hơn bảy ngàn đó, hai ba ngàn này cũng đâu tính là cái gì.” Lan Quốc Hải tựa hồ nghĩ thông suốt, lấy chai rượu lại nhìn xem: “Rượu này tận hai ngàn đồng, cũng không biết vị thế nào.”
“Một ngàn một lọ, uống xong có thể biến thành tiên!” Bà Lan có chút trách cứ, lai quay đầu nói với Lan Gia: “Mẹ nói này Gia Gia, hiện tại con có tiền, nhưng cũng phải biết tiết kiệm chứ, khi nhà mình còn nghèo, ngần đó tiền đủ cho hai người chi tiêu đó……”
Bà Lan còn chưa nói xong, Lan Quốc Hải đã ngắt lời: “Bây giờ khác trước kia. Bà đừng cứ khư khư ôm quan niệm cổ hủ đó. Con cái có thể kiếm nhiều tiền, không phải là chuyện tốt à?”
“Phải! Là chuyện tốt! Tình đái vũ tán bão đái cơ lương*, có tiền có thể tiêu bừa bãi chắc?” Bà Lan nói xong lại đùa nghịch chiếc vòng cổ, vẻ mặt vẫn tiếc nuối.
(*Trời trong mang theo ô, no bụng cũng mang theo lương thực. Đại loại nghĩa là sung túc rồi vẫn phải phòng khi trái gió trở trời, đột nhiên gặp khó khăn bất chợt)
Lan Hinh đi đến sau lưng bà Lan, cầm lấy dây chuyền đeo lên cho bà: “Gia Gia sẽ không tiêu bừa bãi cho bản thân. Đây là để hiếu kính ba mẹ cho nên mới bỏ ngần đấy tiền ra. Ba mẹ không biết đó thôi, em ấy bình thường ngay cả mua một bộ đồ tốt cho mình cũng tiếc nữa. Huống chi đây là lần đầu tiên Đổng Bân đến chơi, cũng vì tình cảm của hai đứa rất tốt, cho nên muốn mua cho ba mẹ thứ tốt mà. Việc này có gì không tốt đâu. Ba mẹ đã mệt mỏi hơn nửa đời, những ngày sau cứ thả lỏng tâm tình một chút, ăn ăn uống uống, hưởng thụ cuộc sống.”
Thế này sắc mặt bà Lan mới thả lỏng, để mặc Lan Hinh đeo dây chuyền lên cho mình, sau đó Lan Hinh lại cầm gương đưa trước mặt cho bà xem: “Ánh mắt Đổng Bân khá quá, mẹ đeo vào rất có tướng phú quý.”
Đổng Bân được giải vây. Bà Lan cũng vui vẻ, phất tay nói: “Cái gì mà tướng phú quý chứ, mẹ chỉ là bà già nhà quê, đeo vào cũng đâu giống vậy. Bất quá đồ mấy đứa tặng, mẹ vui lắm.”
“Vui là được rồi!” Lan Gia vốn bị hai ông bà tranh luận khiến cho có phần không biết nói gì cho phải, chị hai giải vây giúp mình, việc này cũng coi như viên mãn.
Người một nhà trò chuyện một hồi. Đến năm giờ hơn, bà Lan phải làm cơm, hôm nay Lan Hinh làm đầu bếp chính, Ninh Vũ tự nhiên phụ giúp một tay. Lan Gia muốn nói chuyện với chị, cũng chạy ra nhà sau. Đổng Bân còn chưa quen với mọi người, đương nhiên cũng dính lấy Lan Gia. về phần Lan Duệ và tiểu Húc, hai cô cậu này vẫn thích ở chung với các chị.
Cho nên cả nhà hầu như đều chạy vào bếp ở nhà sau, chỉ có Lan Quốc Hải mang đồ lên con đê trước nhà, bắt đầu đan sọt.
“Mẹ nói này, mấy đứa đều ra ngoài chơi cả đi, để mẹ làm.” Bà Lan tuy thích con cái vây quanh, nhưng nhiều năm qua cũng đã quen làm bà chủ gia đình, tựa hồ nhà bếp là do bà đảm đương.
“Mẹ cũng không thể nghi ngờ tay nghề của con chứ, con mở quán cơm đã ba năm rồi đó. Cho dù không phải đầu bếp giỏi thì tốt xấu gì cũng ngày ngày lăn lộn trong bếp, nhìn cũng nhiều mà. Mẹ kiếm cái ghế ngồi đi, mẹ con mình trò chuyện được rồi.” Lan Hinh đem con gà đã làm sạch lúc sáng vào nhà bếp, đặt lên một tảng đá, bắt đầu chặt. Bếp thì nhỏ, không chứa được nhiều người chứ nếu không dù xoay người cũng khó.
Lan Gia cùng Ninh Vũ giúp cô, cũng đem thức ăn ra nhà sau rửa. Lan Duệ đổ nước vào gạo, muốn đi vo, tiểu Húc liền tranh lấy để làm, chỉ có Đổng Bân tựa hồ không có chút kinh nghiệm nào với việc bếp núc nhà nông, cho nên cũng không giúp một tay được.
Chờ Lan Duệ vo gạo xong rồi, Lan Gia thấy Đổng Bân nhàn rỗi không biết làm gì, liền rút tay quay lại bếp thổi lửa, phân phó Đổng Bân trông lửa, đến phút cuối cùng lại hỏi một câu: “Anh làm được không thế?”
Đổng Bân cười cười: “Thì học.”
Bà Lan vừa nghe Đổng Bân không biết làm liền định đi lại đó, lại bị Lan Duệ đẩy trở lại ghế: “Anh Bân không biết làm thì con biết mà. Tụi con có sáu người, chẳng lẽ còn không làm nổi một bàn cơm? Mẹ đừng coi thường tụi con chứ.”
“Vậy để mẹ đi nấu cám cho heo ăn tối!” Bà Lan chung quy là người không chịu ngồi yên. Thấy mình không có chỗ nhúng tay, liền trực tiếp đi làm việc khác. Vì thế Đổng Bân ở trong bếp theo Lan Duệ cùng tiểu Húc học nhóm lửa.
Lan Hinh, Lan Gia cùng Ninh Vũ ở trong sân làm đồ ăn.
Đã không còn mẹ vợ ở đó, Đổng Bân cũng thả lỏng, hơn nữa Lan Duệ cũng là một người giỏi giao tiếp, lập tức làm thân với Đổng Bân. Trò chuyện từ công việc đến tin tức đến bóng đá, vui vẻ đến quên trời đất.
Lan Gia bỏ đồ ăn mới rửa vào chậu đựng thức ăn, sau đó ghé sát Lan Hinh, nhẹ giọng hỏi: “Con bé đối xử với chị thế nào?”
“Ôi chao, chị đang thẩm vấn phạm nhân à? Qua nhất thẩm còn nhị thẩm nữa.” Ninh Vũ ở ngay bên cạnh Lan Hinh, cho nên lời Lan Gia nói nàng nghe rất rõ, bởi vì cũng thân với Lan Gia cho nên nói chuyện cũng không quá câu nệ.
“Đương nhiên! Hơn nữa phải thẩm tra kỹ càng, nhìn xem em có đối xử tốt với chị của tôi không.” Lan Gia làm mặt quỷ với Ninh Vũ.
Lan Hinh thấy hai người đấu võ mồm, cũng không đáp lời Lan Gia, chỉ cười mắng cô: “Nhiều chuyện!”
Lan Gia cười ha ha: “Thoạt nhìn tình cảm cũng không tệ nhỉ. Phải biết hai người là đối tượng chú ý trọng điểm của em đó.”
Một lát sau, Lan Gia bỗng nhiên lầm bầm nói: “Ba hiện tại hơi khác trước.”
Bàn tay đang thái đồ ăn của Lan Hinh hơi ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục. Lan Gia đứng bên cạnh bóc tỏi, một lát sau lại nói: “Đôi khi em cảm thấy, hình như mình chưa từng hiểu ba, cảm thấy ông vừa đơn giản lại phức tạp.”
“Là đơn giản.” Lan Hinh đem đồ ăn mới thái bỏ vào chậu đựng, có chút đăm chiêu trả lời.
“Những năm qua, ông ấy liều mạng để cho chị em mình ăn học. Chị cảm thấy trên người ông, mình nhìn thấy một sự cố chấp cùng vô tư khiến chị suốt đời khó quên. Vì để chúng ta có thể đi ra thế giới bên ngoài, vì để chúng ta có văn hoá, vì để chúng ta có tương lai, không thể không sống những ngày khổ sở. Ba đã phải chịu khổ nhiều lắm.” Lan Hinh không kiêng dè có Ninh Vũ ở đó, việc nhà thế này, chưa chắc cô sẽ nói trước mặt tiểu Húc và Đổng Bân, nhưng đối với Ninh Vũ, cô lại không có ý lảng tránh. Vì gia đình này, mọi cực khổ đều được Lan Hinh gánh hơn phân nửa, làm người yêu của Lan Hinh, Ninh Vũ có quyền lợi cũng có nghĩa vụ hiểu một số chuyện.
“Vậy em cảm thấy ba khác ở chỗ nào?” Lan Hinh nghiêng đầu nhìn Lan Gia, hỏi rất nhẹ.
Lan Gia suy nghĩ: “Có lẽ là đã quen với một người ba kham khổ trong cuộc sống. Ánh mắt ông ấy luôn mang theo sự ngưng trọng cùng kiên định, em cảm thấy…..”
Lan Gia không nói tiếp, cô không tìm được từ ngữ thích hợp, lại kể một câu chuyện dường như không liên quan: “Một nông dân nghèo khổ, thân tình tiều tuỵ ốm yếu, ông ấy hy vọng có thể thu hoạch bội thu, cuộc sống có thể ấm no. Nhưng ông ấy vẫn rất nghèo, nghèo đến không có nổi cơm ăn, áo mặc, sau đó bỗng nhiên có một ngày, ông ấy nhặt được một khối vàng khi cuốc đất.”
Lan Gia nói xong, cười lắc đầu: “Em đang nghĩ gì thế nhỉ? Ông ấy là ba của em, trên người ông ấy có mỹ đức truyền thống trân quý nhất của dân tộc Trung Hoa. Ông ấy sinh thành dưỡng dục chúng ta, nuôi chúng ta khôn lớn đến nay, ông ấy đem tất cả đều trao cho chúng ta……”
Ninh Vũ ở bên cạnh nói: “Con người luôn như vậy, vừa đơn giản lại phức tạp, vừa kiên cường lại yếu ớt.”