“Chuyến bay đến Paris ngày 27/7/20xx vào lúc mười giờ chuẩn bị khởi hành, hành khách có vé bay mau chóng hoàn tất...”
”Alo? Anna à em đang ở đâu vậy? Sắp đến giờ bay rồi mau chóng đến sân bay Tân Sơn Nhất đi. Anh đang chờ em ở cổng B đây.”
Lúc này cô đang ngồi trên taxi nhận được cuộc gọi thúc giục của Khải
Minh, cô vội đề nghị tài xế chạy nhanh hơn. Chừng mười phút sau có mặt
tại sân bay, từ đằng xa Anna liền bắt gặp bộ dạng lóng ngóng chờ đợi của Minh. Không chần chừ lập tức cô kéo vali lại chỗ anh, khẽ vỗ vai anh
cười nói: “Vội vàng gì thế sếp, một tiếng nữa mới cất cánh mà.”
Khải Minh thấy cô lập tức biểu hiện cảm xúc lẫn lộn, đầu tiên là vui
mừng sau là cau mày tốc độ thay đổi đến chóng mặt. “Em nói anh nghe em
đi đâu mà bây giờ mới có mặt vậy.”
Anna kéo mắt kính râm xuống vừa giải thích: “Em đến tạm biệt Cha và các
chị trong tu viện. Mặc dù không phải lần đầu đi xa nhưng mà cảm xúc vẫn
như cũ, không muốn chia tay chút nào...”
Nghe vậy, Anh lập tức thông cảm gật đầu hiểu ra vấn đề: “Là thông dịch
viên thì phải di chuyển khắp nơi rồi nhưng mà chuyến này cũng chỉ có bốn tháng thôi, chúng ta tranh thủ xong việc rồi về nhà sớm.”
Cô gật đầu không nói gì vừa đúng lúc nhân viên phát loa thông báo lần
nữa, Khải Minh như được truyền điện liền kéo vali cả hai và vé bay đi
đến chỗ nhân viên kiểm tra. Trước lúc đi vào trong Anna thoáng nhìn lại
mảnh đất Việt Nam này lần nữa rồi mới bình tĩnh bước vào, dù sao nơi đây đã gắn bó cùng cô hết ba năm trời nên cảm xúc lưu luyến không thể không có.
Mất khoảng ba mươi phút sắp xếp tất cả xong hành lí Khải Minh mới ngồi
xuống liền thở ra hơi uể oải. Anna chăm chú đọc tờ giấy trong tay, âm
trầm suy nghĩ. Lần này công ty sắp xếp Khải Minh sẽ cùng cô bay sang
Paris nhận hợp đồng làm việc mới, đây cũng không phải lần đầu tiên cả
hai đi chung nên cô và anh không khác gì anh em thân thiết. Ngay cả mọi
người trong công ty đều khen ngợi anh vừa tuấn tú lại vừa tốt bụng, cũng không có ít vệ tinh xoay quanh dòm ngó đặc biệt là mấy em thực tập mới
vào, càng dễ sa vào lưới tình khi nhìn vào cặp mắt đào hoa của Khải
Minh. Tuy nhiên Anna lại ngoại lệ, trong suy nghĩ cô anh là đơn thuần là một đàn anh luôn hết mình với công việc hay giúp đỡ đồng nghiệp vì vậy
mỗi lần đi công tác Anna đều cảm thấy thoải mái vui vẻ, vỏn vẹn chỉ có
thế.
Còn nhớ lần đầu tiên cô gặp mặt anh đó là ngày công ty tổ chức kỷ niệm
lớn nên tất cả nhân viên và giám đốc đều có mặt chung vui. Trong không
khí vui vẻ rộn ràng tiếng trò chuyện khác với những đồng nghiệp khác
thay vì tham gia hưởng ứng thì Anna lại chọn riêng cho mình một góc ban
công.
”Cô gái sao cô đứng ở đây một mình vậy. Tôi đoán cô cũng là nhân viên
của công ty đúng không, sao không vào tham gia cùng mọi người thế.”Lần
đầu xuất hiện Khải Minh rất lịch lãm trong bộ vest đen, ấn tượng vì anh
có biểu hiện tự tin trong cách bắt chuyện nên đặc biệt cô nhớ rõ tình
huống hôm đó.
Nghe người gọi mình Anna mới xoay người nhìn anh, trong trí nhớ không
nhận dạng được anh là ai nên cô nhẹ giọng đáp trả: “Chào anh, nhưng tôi
thích đứng ở ngoài đây hơn.”
Sắc mặt anh hơi thất thần một vài giây rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, đối với các đồng nghiệp nữ có thể bình luận ngay nụ cười này sáng lạn đến mê
hồn nhưng cô thì rõ ràng không hề để anh vào tròng mắt cho đến khi cấp
trên của cô đến chào hỏi và bắt đầu giới thiệu cả hai cho nhau. Trong
cuộc nói chuyện Anna biết được anh chàng có vẻ ngoài đào hoa này tên là
Khải Minh, đảm nhiệm chức biên tập viên cho công ty. Sau này gặp lại
Khải Minh thỉnh thoảng có nhắc lại và hào hứng chia sẻ: “Lúc trước anh
có từng nghe nhắc đến tên em trong công ty nhưng vì làm khác chi nhánh
nên anh rất muốn có cơ hội được thử gặp mặt người được đề cao là thông
dịch viên tài năng xinh đẹp là ai không ngờ người đó lại là em. Nghe nói em hay đi công tác hiếm khi họp mặt nhân viên, kể ra cũng thật may mắn
hôm đó được trò chuyện cùng em đó, Anna. Hi vọng có dịp chúng ta sẽ cùng nhau phối hợp làm việc.”
Nếu hỏi cô vì sao nhớ rõ câu nói của anh như vậy lý giải là vì cách một
tuần sau lời ước đó thật sự được phát huy. Khải Minh được chuyển về công ty mẹ và trở thành đồng nghiệp mới trong tổ cô đang quản lí, và điển
hình nhất là bây giờ cả hai được dịp hội ngộ trên cùng một chuyến bay.
”Anna này, anh hỏi cái này nhé?”
”Chuyện gì?”
”Anh muốn hỏi là em ăn gì trước khi sinh em không mà tổng thể em nhìn
chuẩn vậy. Ý anh là về gương mặt này, mũi cao, mắt đẹp, môi xinh...” Cô
nghĩ anh sẽ còn nói thêm nếu không cắt ngang lời anh. “Khải Minh, được
rồi.” Hiểu rõ tính xu nịnh của anh cô cũng không thèm bận tâm, mỗi lần
đi chung Khải Minh cứ chọn trò này để bắt chuyện với cô.
”Đọc xong còn thắc mắc gì không? Đối tượng em dịch lần này cũng thuộc
dạng cao cấp đó, không cảm thấy hồi hộp chứ?” Khải Minh đưa ly nước cam
cho cô rồi hạ giọng ân cần hỏi.
”Có thể. nhưng mà...” Cô nhận lấy ly nước và nói: “So với dịch trong
buổi họp hội nghị lớn thì dịch riêng cho một người vẫn ổn hơn nhiều.”
”Anh biết em có thể điều chỉnh được nếu không sếp đã không trọng dụng
giao cho em chuyến đi này rồi. Thôi em nghỉ ngơi chút đi, anh sẽ gọi em
khi đến nơi.”
”Anh nghỉ trước vậy, em phải đọc xong thông báo của sếp gửi đã.”
”Ok.” Khải Minh cuối cùng cũng tha cho cô nhanh chóng nhắm mắt chìm vào
giấc ngủ. Anna nhìn theo mà khẽ cười, có lẽ mười tiếng đồng hồ làm việc
đã vắt kiệt sức anh ta rồi.
Rất lâu sau có một giọng nữ tiếp viên thông báo qua loa: “Chuyến bay đến Paris chuẩn bị hạ cánh, yêu cầu hành khách ngồi yên vị trí. Bây giờ
tiếp viên sẽ đến nơi hỗ trợ hành khánh kiểm tra hành lí.”
Khải Minh là người ngủ nhanh nhưng bị đánh thức cũng rất dễ, anh thức
dậy trước định đánh thức cô thì đúng lúc cô đang mở mắt. “Đến rồi à...”
”Em mơ gì mà nước mắt chảy ra thế này.” Anh vô tình thấy giọt nước đọng trên đuôi mắt cô, cất giọng quan tâm nói.
Anna theo phản xạ chùi đi khóe mắt, đúng là có chút nước đọng lại ở đó,
cô không trả lời ngay với anh mà im lặng một lúc. Khải Minh vốn ý tứ nên anh cũng không muốn hỏi sâu thêm, chỉ đứng lên theo sự dặn dò của tiếp
viên mà kiểm tra hành lí.
Ngược lại với sự bận rộn của mọi người Anna như rơi vào khoảng trầm lặng hướng mắt nhìn ra cửa kính. Hiện lên trông sóng mắt cô là cả một vùng
trời xanh vô tận nhưng những gì cô thấy là quãng hồi tưởng về quá khứ.
Có người sau khi mơ họ tỉnh dậy nhưng trong đầu họ trống rỗng không nhớ
được gì nhưng cũng có người lại nhớ rõ ràng đến từng chi tiết như thể nó đã khắc sâu vào não hoặc cũng có thể kí ức đó sẽ không còn cơ hội được
mơ lại nữa. Anna tự dưng nảy sinh cảm giác bất an khó tả, nhớ về nhà thờ là nơi có Cha, những nữ tu sĩ, trẻ em mà từ lâu cô đã xem đó là mái ấm
duy nhất của mình, lẽ ra cô phải có tâm trạng xúc động bồi hồi nhưng mà
sắc mặt lại không cách nào biểu hiện được mớ cảm xúc đó.
Bởi vì Anna hiểu được mình vừa trải qua một cơn ác mộng, có thể vì câu
nói cuối cùng của Cha nhắn nhủ khiến cô trở nên sốt ruột chăng?
”Cha biết con muốn nhớ lại cuộc sống trước kia của mình như thế nào,
nhưng mà, Cha tin một điều là Chúa luôn mong ta hướng tới tương lai mà
tiếp tục. Cho nên, con đừng cố nhớ lại làm gì, có khi đó lại là điều tốt nhất cho con đó An.”
Sau ba năm kể từ ngày Anna được mọi người cho nương tựa thì đúng như ý
Cha muốn cô có một tương lai cho tự mình chọn. Nhưng duy nhất một việc
cô không thể nghe theo đó là ngừng nhớ về quá khứ của mình. Đến nay tuy
cô không thất bại điều gì duy nhất chỉ có cơ hội một lần được nhớ lại
quá khứ cô cũng không làm được. Sở dĩ đó là một sự mất mát quá lớn không ai có thể sống trọn vẹn nếu như ngay cả cha mẹ ruột là ai cũng mù mịt
không nhớ rõ. Và ba năm trôi qua không một ngày nào Anna thôi tò mò
nhưng kết cuộc vẫn là cô không thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
----------------------------------------------------
Nước Pháp, kinh đô Paris hoa lệ.
Cả hai sau khi xuống máy bay liền tìm đến khách sạn mà công ty đã đặt
sẵn, sau khi sắp xếp tất cả hành lí thật gọn gàng Anna tức tốc lao nhanh vào phòng tắm. Bay suốt mấy tiếng đồng hồ dĩ nhiên cô rất ham muốn được ngâm mình trong bồn tắm ngay lúc này, thực tế đó là cảm giác hạnh phúc
nhất trần đời sau cuối ngày mệt mỏi. Đáng tiếc là, tâm trạng chưa được
hưởng thụ bao lâu liền bị điện thoại reo dồn dập làm Anna mất hứng vô
cùng.
”Em cần nghỉ ngơi, không có chuyện quan trọng thì đừng...” Cô chưa kịp
nói xong đã bị Khải Minh cắt ngang, giọng anh có vẻ đang gấp gáp: “An
này, anh vừa gọi cho ông Nathan mới được biết là ông ấy đang được chữa
bệnh tại nhà, không thể đi lại được. Ông ấy hẹn em đến đó để dịch, ý em
thế nào?”
”Không vấn đề gì.” Cô nhắm mắt thả mình trong làn nước nóng.
”Ok, vậy anh sẽ nhắn địa chỉ nhà ông ấy cho em. À mà ngày mai anh có việc em tự đi được chứ?”
”Em biết rồi...”
Bước ra khỏi bồn nước Anna quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài, cô ngồi xuống
ghế nhìn mình trong gương, trước mắt là một cô gái có gương mặt hấp dẫn
có đôi mắt hai màu đầy cuốn hút.
”Vất vả rồi...” Cô thầm cảm phục bản thân vì đã sống đến ngày hôm nay,
có được sự nghiệp với tương lai rộng mở. Nhưng mà, bản thân lại không
thể tự giải thoát cho chính mình khỏi sự trống rỗng vô hình.
***
Buổi sáng hôm sau cô đứng trước cửa nhà theo địa chỉ mà Khải Minh đã
nhắn tin. Anna bấm chuông một lúc sau liền có người làm ra mở cổng, bà
ấy lịch thiệp hỏi: “Cô là Hoàng Bảo An mà ông chủ hẹn gặp phải không?”
Cô gật đầu trả lời thân thiện. Bà mỉm cười mời vào trong nhà. Trong lúc
dẫn lên phòng bà chia sẻ : “Ông chủ hiện đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, ông ấy đang chờ cô...” Đến nơi, người giúp việc nhẹ nhàng đẩy cửa, cúi
thấp người báo: “Ông chủ, cô ấy đã tới rồi.” sau khi nói xong liền lui
ra đóng cửa lại.
”Chào cô Anna, thật có lỗi khi để cô làm việc trong không gian này.”
”Đừng nói như vậy thưa ông. Tôi thật sự hy vọng ông nhanh chóng hồi phục.” Cô nhẹ lắc đầu nói.
Nguyên nhân Nathan từ chối hẹn ra ngoài là vì tạm thời ông mất khả năng
đi đứng bình thường, sự việc nghiêm trọng xảy ra cách đây nửa tháng
trước trong một vụ bom phát hỏa gần cảng biển Nathan tuy may mắn thoát
khỏi tay thần chết nhưng nửa tính mạng còn lại đành đặt hết trên giường
bệnh. Toàn thân bị viêm bỏng nặng nên hạn chế di chuyển cử động mạnh,
Anna thấy ông dù bản thân bị thương nặng nhưng sắc mặt ông cũng không
đến nỗi tiều tụy thiếu sức sống. Hơn nữa, việc Nathan cần gấp người
phiên dịch để bàn bạc trong tình trạng sức khỏe như thế này cũng khiến
cô có chút lấy làm lạ.
”Một chút sẽ có người đến đây bàn chuyện với tôi...” Nathan thở nặng nề, giọng điệu lộ vẻ sự yếu đuối làm Anna luôn giữ tinh thần tập trung lắng nghe. Cô phát hiện khi nhắc đến đối phương vẻ mặt ông hơi đanh lại:“Còn nữa, hãy nhớ là cô chỉ cần dịch thôi...”
Lúc này đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, chốc lát cánh
cửa bị mở toang ra, xuất hiện hai người mặc vest đen và một người đeo
kính râm tiến vào trông bộ dạng anh ta rất thu hút. Người đó thản nhiên
tiến lại gần giường Nathan, trông thấy cô, hắn gỡ mắt kính xuống rồi
nhìn Nathan trầm giọng nói: “Đảm bảo không?”
Cô bắt đầu dịch song song.
Nathan gật đầu trả lời: “Cô ấy là người của tôi, có thể đảm bảo.” Bỗng ông sốt sắng nói: “Chad, tôi xin lỗi vì...”
”Thất bại thậm tệ đúng không.” Người tên Chad lại ngồi tựa vào ghế sa lông cất giọng giọng điệu khinh thường nói.
Nathan im lặng không dám lên tiếng, Chad ngược lại càng nói nhấn mạnh:“Bố già à, nếu vì không tin tưởng ông có tay trong ở hải quan thì ông
nghĩ ông có cơ hội được làm ăn với chúng tôi sao?”
”Chính là tôi không lường trước sẽ có kẻ phá đám... Tôi... Tôi sẽ không
để chuyện này xảy ra lần nào nữa đâu Chad, xin anh hãy về nói lại với
lão đại cho tôi thêm cơ hội sửa chữa...” Nathan tỏ vẻ rất sợ hãi trước
hắn, từ vị trí này cô có thể thấy trán ông ta không ngừng đổ mồ hôi.
Nghe xong bỗng hắn cười ôm bụng, thái độ giễu cợt rồi nhìn Nathan bằng
con mắt khó hiểu. “Nathan tội nghiệp, chẳng lẽ bị ảnh hưởng của bom làm
hư não rồi sao! Ông nghe cho rõ đây, sẽ không bao giờ Boss chúng tôi
dùng lại kẻ thất bại. Hơn nữa, ông ngay cả đi đứng còn không xong thì
định làm ăn bằng cách gì.”
Nathan chảy nước mắt vì sợ hãi nhìn ông đáng thương vô cùng: “Xin anh mà Chad... đừng vứt bỏ tôi. Sau bao lần nhờ tôi mà các anh thành công
chuyển hàng cấm sang biên giới, hãy...”
”Câm miệng đi!” Hắn lắc đầu đi lại chỗ Nathan rồi vỗ mặt ông cười lạnh
bảo: “Thất bại là thất bại, làm ăn với chúng tôi tuyệt đối đừng bào
chữa, như vậy càng chứng minh ông là một kẻ vô dụng thôi.”
Khỏi phải nói là mặt mày Nathan lúc này trắng bệch, tái mét mà không nói được lời nào. Chad đứng dậy lấy lại tác phong như lúc mới bước vào, hắn liếc nhìn tôi rồi nói: “Nathan, ông phải chắc chắn rằng cuộc trò chuyện này không được để lộ ra ngoài. Thật sự thì tôi rất ghét kiểu làm ăn như thế này, vừa bất tiện vừa dư thừa.”
Anna im lặng không phản bác, vì hắn nói đúng, cuộc trao đổi này tốt nhất không nên có mặt cô. Tất cả nội dung họ nói tất nhiên cô đều hiểu nhưng đây thật sự là lần đầu tiên cô phiên dịch cho một tình huống hết sức
nguy hiểm như bây giờ. Để phiên dịch cho mối làm ăn giữa nhóm xã hội
đen, nằm mơ cô cũng không dám.
Chad đột nhiên rút súng chĩa vào Anna, gằn giọng cảnh cáo: “Đáng lẽ tôi
sẽ giết chết cô. Nhưng xui xẻo là tôi chỉ còn một viên đạn mà thôi. Cho
nên...” Cô khá bình tĩnh khi bị hắn đe doạ, và Chad có vẻ rất hứng thú
khi thấy tôi không biểu lộ nét sợ hãi. Bất thình lình hắn chuyển tầm bắn sang Nathan. Chad hứng thú nói: “Tôi có nên đưa ông về với Chúa ngay
bây giờ không nhỉ...”
Nhưng hắn không làm gì cả sau đó cất súng rồi xoay người đi. Chad dừng
trước cửa bày khuôn mặt kiêu ngạo nói với Nathan: “Chết như vậy thì quá
dễ dàng cho ông rồi.” Xong giơ hai ngón tay hành động chào: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Sau khi hắn đi khỏi thì cùng lúc bác sĩ và y tá chạy vào nhanh chóng
khám cho Nathan nhưng ông ấy dường như đã bất tỉnh từ lúc nào.