Bây Giờ Đúng Khi Đó Sai

Chương 12: Chương 12: Chương 10




Mặc dù chính phủ Paris không tuyên truyền nhiều về lễ khánh thành của bức tượng Lan Dora, nhưng công viên Dora vẫn đông nghịt người.

Người Pháp, người Hoa, dân di cư Châu Á, Châu Phi, dân di cư Tây Ban Nha v.v… đều đứng chờ ba vòng trong, ba vòng ngoài, người đứng gần bức tượng nhất là người Di-gan.

Những người này biểu lộ nét mặt thành kính. Khi đó Lâm Phức Trăn không hiểu dì Daisy nói: “Đất nước này cũng tôn thờ những vẻ đẹp khiếm khuyết.” nhưng năm nay 20 tuổi, cô đã hiểu rồi. Điều đó cũng giống mười năm trước cậu bé ‘độc giác thú’ đã nói với cô rằng:

“Cậu không hiểu thì ngắm sao đi, khi những ngôi sao trên bầu trời không còn vô biên vô hạn với cậu nữa, thì cậu sẽ hiểu thôi.”

Ban đầu tên đó gọi người phụ nữ Lan Dora trong mắt người Pháp chỉ là một con dấu có biểu tượng logo chính thức của Trung Quốc mà thôi, trong lòng bọn họ cười nhạo bà, từ cách ăn mặc, dáng người, đến cách nói chuyện, phần nhiều chính là bà muốn ‘giúp đỡ cho người Di-gan’

Phải biết rằng trong mắt người Pháp, những người Di-gan là những người không muốn phát triển, lười biếng là bản chất của bọn họ.

Đến một ngày, người phụ nữ Trung Quốc giúp đỡ người Di-gan chết trong tay người Di-gan, linh hồn của người phụ nữ Trung Quốc ấy được thăng hoa, cái gã giết chết người phụ nữ ấy sau khi biết được thân phận của bà đã uống thuốc độc tự tử.

Đi kèm với cái chết của gã Di-gan ấy, câu chuyện giữa người phụ nữ Trung Quốc với người Di-gan mới trở thành toàn bộ bi kịch phù hợp với tưởng tượng của người Pháp.

Lan Dora đã trở nên bất diệt.

Bọn họ nhiệt tình yêu thương bà, đồng thời thể hiện với thế giới lòng thương người và bao dung của dân tộc Pháp.

Lễ khánh thành của bức tượng diễn ra rất trang nghiêm, tên nhóc ‘độc giác thú’ ấy cũng đứng bên tay trái cô.

Gia Chú, em hiểu rồi, những ngôi sao trên trời không còn mênh mông nữa, những ngôi sao sáng ban đêm trong mắt những đứa trẻ chỉ là những viên bi, những viên bi rất thường mà thôi.

Tới tham dự lễ khánh thành tượng Lan Dora, còn có một số quan viên chính phủ, cán bộ ngoại giao làm việc tại Pháp và rất nhiều người trong tổ chức từ thiện công ích.

Người chịu trách nhiệm đưa tin ở hiện trường là những nhà truyền thông có tiếng làm việc cẩn thận nên Lâm Phức Trăn không cần lo lắng những người đó sẽ lấy việc cô với Liên Gia Chú cùng nhau xuất hiện ở đây làm đề tài viết lách.

Nghi thức khánh thành kéo dài nửa giờ ngắn ngủi rồi kết thúc, cả quá trình cũng xem như tốt đẹp

Rời khỏi công viên Dora, những đứa trẻ nhìn thấy Liên Gia Chú đều rất vui mừng, cô không gạt chúng, cô đã dẫn Tiểu Pháp đến thật rồi. Đây là cơ hội hiếm có, nên bọn nhóc đều vây quanh hỏi anh không ít câu hỏi: “Anh cảm thấy bạn gái của anh người nào xinh đẹp nhất, người nào dịu dàng nhất, người nào có tính khí xấu nhất.”

Cuối cùng cũng có một đứa hỏi một câu khác: “Yann, anh với chị Vi An đã tặng nhau áo mưa trong vũ hội lễ trưởng thành thật sao?”

Câu hỏi này khiến Lâm Phức Trăn suýt rớt mắt kính xuống, ngay cả Liên Gia Chú cũng nhìn cô đăm đăm.

“Yann, có thật như vậy không?”

“Em cảm thấy sao?”

Đứa bé kia suy nghĩ: “Em cảm thấy là nói dối.”

Liên Gia Chú ôm đứa bé lên bàn, nghiêm túc nói: “Nhưng anh không nói dối.”

Đẩy mắt kính trở về, Lâm Phức Trăn ném cho Liên Gia Chú ánh mắt khinh bỉ, không ngờ, Tiểu Pháp cũng nói dối nhiều như sao trên trời vậy.

Nhưng vấn đề mà đứa bé hỏi, Liên Gia Chú quả thật không nói dối. Cũng giống như những đứa trẻ nghi ngờ ‘tặng cho nhau áo mưa trong ngày lễ trưởng thành’ là giả, ngay cả truyền thông và người Pháp đều không thể hiểu nổi ‘cách đùa dí dỏm’ của bọn họ.

Trong nhận thức của bọn họ, trong truyền thống của người Phương Đông không có thứ đó. Còn về việc ‘Vi An và Tiểu Pháp tặng áo mưa cho nhau’ bọn họ đã bình luận như thế này:

“Hai đứa bé này rất thông minh, bọn họ đã kéo gần khoảng cách với người bạn cùng tuổi với mình.”

Nhưng! Chuyện này là sự thật, hơn nữa còn rất chân thật!

Lâm Phức Trăn còn nhớ thứ cô tặng cho Liên Gia Chú là thứ không màu không vị đấy, vì ai cũng biết Liên Gia Chú rất ghét những sản phẩm hóa học có mùi thơm và màu sắc.

Mà Liên Gia Chú lại tặng cô thứ có hương cỏ Lavender, anh nói anh đã mua được trong cửa hàng ở Provence.

Đó là một cửa hàng nhỏ, bởi vì không kiếm được tiền lẻ, ông chủ đi vài bước đã thở hổn hển tặng anh món quà này, ban đầu anh còn tưởng là thứ kẹo gì đó.

Trong vũ hội Kerry Weng, khi tặng lễ vật cho nhau, Liên Gia Chú đã tặng cho Lâm Phức Trăn một hộp quà rất nhỏ, nhỏ đến mức người ta tưởng rằng đó là chiếc hộp đựng nhẫn. Anh đã thấp giọng nói bên tai cô: “Vì để em sau này sẽ nhớ kỹ anh.”

Đồng dạng, Lâm Phức Trăn cũng tặng Liên Gia Chú một cái hộp rất nhỏ. Khi đổi lễ phục, người chủ trì đã sắp xếp phòng cho cô, khi cô mở hộp ra nhìn thứ trong hộp thì không nhịn được bật cười.

Tiểu họa mi với Tiểu Pháp đã không hẹn mà cùng làm ra chuyện như vậy.

Tiếng chuông đồng hồ nửa đêm vang lên, trong điệu Waltz đầu tiên, dưới ánh đèn, tay cô đặt trên vai anh, tay anh thì đặt sau lưng cô, nương theo giai điệu, xoay tròn, rồi thâm tình nhìn nhau. Bên eo các cô gái thắt chiếc nơ bướm hồn nhiên, quyến rũ, trên tay áo lễ phục của các chàng trai có đính thủy tinh, dưới ánh sáng tản ra nhiều màu sắc.

Điệu nhảy thứ hai, Liên Gia Chú mời cô gái Ý có khuôn mặt đẹp nhất, mà Lâm Phức Trăn cũng trao tay cho một anh chàng Thụy Điển.

Khách sạn Kerry Weng, sáng sớm.

Lâm Phức Trăn dè dặt mở cửa phòng, đóng cửa phòng rồi đặt giày cao gót xuống mặt đất.

Cô vừa mới mang một chiếc giày xong, thì tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn thấy cửa phòng đối diện mở ra, xuyên qua theo hình vòng cung của cái quặn cô nhìn thấy đôi giày cao gót nằm trên mặt đất, cô biết chủ nhân của đôi giày đó, chính là cô gái có khuôn mặt đẹp nhất trong hội trường hôm qua.

Người chủ trì đã sắp xếp phòng cho Liên Gia Chú ở hành lang đối diện phòng cô.

Cô mang giày xong, đứng lên, cửa phòng bên cạnh vừa vặn đóng lại. Dáng đóng cửa cũng không khác gì cô lắm, Liên Gia Chú quay đầu lại. Lâm Phức Trăn một tay nhấc làn váy lên, tay còn lại làm ra động tác chào hỏi: “Chào.”

“Chào” Liên Gia Chú cũng kéo kéo lại vạt áo: “Không ngủ thêm một chút à.”

Vẻ mặt cô bất đắc dĩ: “Bị tiếng gào đánh thức, muốn đến bể bơi để bơi một lát.”

“E hèm.”

“Còn anh, không ngủ thêm một lát sao?”

“Anh đi tìm một ít đồ ăn, thuận tiện tỉnh rượu một lát.”

Lâm Phức Trăn đi đôi giày cao mười hai phân hết sức bất tiện, Liên Gia Chú dừng bước chờ cô, hành lang có vài chục thước mà thời gian chờ đã tăng lên gấp đôi so với bình thường.

Cuối hành lang bên trái là bể bơi, bên phải là nhà hàng.

“Đợi lát nữa về cùng nhé.” Liên Gia Chú nói với cô.

“Được.” Cô cười với anh.

Đoạn hành lang dài mười mét, anh với cô lại quên hỏi đối phương, áo mưa đã dùng chưa?

Khách sạn Kerry Weng, 9h sáng.

Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú gặp phải phóng viên đã canh sẵn ở đó, về tin tức ‘Vi An và Tiểu Pháp tặng áo mưa cho nhau trong lễ trưởng thành’ mấy giờ sau đã được lên báo.

Năm đó, cô với anh 18 tuổi. Sau đó tin tức ‘Vi An và Tiểu Pháp tặng áo mưa cho nhau trong lễ trưởng thành’ thi thoảng cũng được nhắc lại trên mặt báo.

Chắc hẳn, bây giờ nhà nhà đều biết cả rồi.

Một giờ, cô với Liên Gia Chú rời khỏi mái ấm Dora. Vừa mới bước chân ra khỏi mái ấm Dora, có mấy gương mặt quen thuộc xuất hiện, trong đó có người đàn ông đã chờ cô với Liên Gia Chú ở khách sạn Kerry Weng. Mấy người đó liên tục đuổi theo bọn họ đến bãi đổ xe.

Lần này, mấy ông bạn đã đặt ra nhiều câu hỏi mới mẻ hơn, nhưng bọn họ còn phải đi đường mấy trăm km nữa, bọn họ không có thời gian để trả lời vấn đề.

Sophia và tài xế đã ngăn mấy người kia lại, Lâm Phức Trăn ngồi lên xe Liên Gia Chú. Xe vừa rời khỏi bãi đổ, Lâm Phức Trăn liền nhớ đến vấn đề tên phóng viên đó mới hỏi.

Mấy tên phóng viên đó nói: Dựa theo nguồn tin đáng tin cậy, Liên Chiêu Thành đã nói nếu ai có thể được cháu ngoại của bà Lan Dora coi trọng thì ông sẽ giao quyền kinh doanh khoa học kỹ thuật Liên thị cho người đó.

Ngành chế tạo, khoa học kỹ thuật, bất động sản là ba ngành oai phong một cõi trên thương trường của tập đoàn Liên thị.

Trong ba ngành này thì khoa học kỹ thuật Liên thị phát triển tốt nhất,doanh thu một năm của ngành chế tạo với ngành bất động sản mới bằng một nửa ngành khoa học kỹ thuật

Hết tháng ba, thực nghiệp Liên thị sẽ hoàn thành việc thu mua công ty điện gia dụng, cách chỉ tiêu lần trước đặt ra thu mua 100 điện gia dụng chỉ còn thiếu một nữa thôi. Lời đồn trên phố, nếu ai có thể nắm được khoa học công nghệ Liên thị trong tay cũng như nắm được thực quyền tập đoàn Liên thị.

Hơn nữa, ngành khoa học công nghệ Liên thị còn đầu tư vào ngành công nghệ giải trí Liên thị, ngành công nghiệp giải trí Liên thị chiếm thị trường Châu Âu giàu có. 9% định mức thị trường có thể mang đến 40 đến 50 tỷ Euro mỗi quý cho tập đoàn Liên thị.

Lời tuyên bố đột ngột của Liên Chiêu Thành nghe có vẻ không phù hợp với hình tượng của ông, nhưng những người có thâm giao nói với bọn họ, nên cũng không có gì kì lạ.

Lâm Phức Trăn đã gặp Liên Chiêu Thành một lần là người nhà của Liên Gia Chú. Liên Chiêu Thành bảo cô đứng ở trước mặt ông, ông nhìn cô đăm đăm suốt ba phút rồi bật thốt lên: “Ánh mắt cháu rất giống bà ngoại cháu.”

Không lâu sau đó, Lâm Phức Trăn cũng nghe dì Daisy kể về sự tích giữa Liên Chiêu Thành với bà ngoại Dora.

Liên Chiêu Thành quen bà ngoại khi ông đã có 2 người vợ, có lẽ vì thế nên bà ngoại không đồng ý lời tỏ tình của ông. Không chiếm được mới là thứ quý giá nhất, vì như thế ông mới gửi gắm hy vọng ở đời sau, người con gái của người yêu trong lòng đã bị người đàn ông tên Lâm Mặc nhanh chân cướp mất rồi.

May là, bà Lan Dora còn có một đứa cháu gái, thanh niên tài tuấn đời thứ ba của Liên gia mặc cháu chọn lựa. Vừa nghĩ như vậy, vấn đề phóng viên đưa ra cũng rất hợp tình hợp lý, Lâm Phức Trăn đã nghe loáng thoáng như thế….

Nếu như tên phóng viên đó nói là thật…. Vậy….

Cô tắt âm nhạc trong xe, nét mặt nghiêm túc: “Gia Chú, chúng ta lại hợp tá c lần nữa, lần này là một mối làm ăn lớn đấy.”

Phớt lờ cô sao? Cô muốn có một kế hoạch vĩ đại.

“Những lời vừa rồi anh cũng nghe rồi đấy, nếu như những lời đó là thật, em có thể giả vờ ở bên cạnh anh, giúp anh nắm được ngành khoa học công nghệ của Liên thị, đến lúc đó em bốn anh sáu.” Nếu nghe kỹ, giọng điệu của cô còn rất kích động: “Gia Chú, cách này không tệ đúng không?’

Cách này nghe rất ngây thơ sao? Biện pháp của cô có tính khả thi rất cao, hay là…

“Nếu không, em ba, anh bảy, không thể ít hơn đâu.” Giọng điệu cô rất kiên quyết.

Vẫn phớt lờ cô. Được rồi, hai phần cũng được. Hai phần cũng khiến cho cô mua một miếng đất tư nhân bên bờ biển phía nam nước Pháp, mua một hòn đảo ở khu Carribean. Hơn nữa cả đời cô cũng không lo ăn lo mặc.

Lâm Phức Trăn muốn mở miệng.

“Lâm Phức Trăn, em đang giả ngốc sao?” Liên Gia Chú hỏi cô.

Cô mới không có giả ngốc, cô tựa lưng lại vào ghế ngồi.

“Đứa cháu Liên gia nào theo đuổi được cháu ngoại của người phụ nữ ngày xưa mình ngưỡng mộ thì giao quyền kinh doanh cho đứa đó, đây là việc chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đến, ông nội anh không ngốc.”

Đúng vậy, tin đồn đó nghe thật ngu ngốc, Roth tiên sinh đã từng nói, trong mắt giám đốc ngân hàng Liên Chiêu Thành là một nhân vật ‘bố già’ một nhân vật có số má.

Hơn nũa người sáng suốt đều biết, đời thứ ba được người lớn Liên gia kỳ vọng chính là Liên Thánh Kiệt

Liên Thánh Kiệt từ lúc còn bé đã được bồi dưỡng trở thành người thừa kế của Liên gia, Liên Thánh Kiệt cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, năm ngoái đã lọt vào top 20 tài năng trẻ của thế giới, trước mắt đang làm việc ở Kuala Lumpur, tổng bộ thực nghiệp Liên thị đặt ở Kuala Lumpur.

Còn đứa cháu nhỏ nhất Liên Gia Chú, từ bé đã mất cha mất mẹ…

“Chúng tôi chỉ hy vọng Gia Chú được hạnh phúc là được rồi.” Ngoại trừ Liên Chiêu Thành thì những người trong Liên gia đều trăm miệng một lời.

Vì vậy, Gia Chú thích âm nhạc, bọn họ sẽ mời thầy âm nhạc tốt nhất đến dạy cho thằng bé, Gia Chú thích du lịch, bọn họ sẽ đặt phòng ở những khách sạn xa hoa nhất trên thế giới cho thằng bé, Gia Chú thích xe thể thao, bọn họ sẽ mua xe thể thao, từ Roll Royce đến xe nào cũng có.

Gia Chú thích đi biển, bọn họ sẽ mua du thuyền, bến cảng Basaro cũng có, Okinawa cũng có, bến cảng Marseilles cũng có, Cannes cũng có…

Vì để vớt vác thể diện, cô còn lắc đầu nói: “Không thấy dễ thương sao? Gia Chú, em còn muốn học theo cô LULU kia của anh…”

Nói xong, còn nhanh chóng che miệng lại, đây là động tác ưa thích của LULU.

Ách…Phải sửa lại một chút, cô gái tên LULU, bạn gái năm rồi của Liên Gia Chú tên tiếng Trung là Trần Dĩnh Mỹ.

Mà LULU tên giống con gà nhà dì Daisy, con gà tây ấy năm ngoái đã bị làm thịt rồi, đem người sống đánh đồng với một con gà đã bị làm thịt thì cũng không may cho lắm.

Lâm Phức Trăn đã từng gặp LULU hai lần là một bà chị có tính tình khá ngốc.

Bà chị ngốc nghe có vẻ hơi quá, nhưng trên thực tế bà chị ngốc ấy rất nổi tiếng, ít nhất chị ta cũng rất được đám bạn của Liên Gia Chú chào đón.

Một thời gian nữa, LULU hiện tại có lẽ sẽ trở thành bạn gái trước thôi.

“Thôi nào.” Liên Gia Chú vẻ mặt hết chịu nổi, kéo tay của cô xuống, sau đó không có buông ra.

Cô cúi đầu nhìn tay bị anh nắm, trong lòng thở dài, hành động này cô không đồng tình chút nào, vừa định nhắc nhở anh nên chú ý lái xe, thì điện thoại Liên Gia Chú lại vang lên.

LULU?

Rõ ràng chưa chia tay, mà cũng đã hơn 3 tháng rồi. Được rồi, hình như đã gần 5 tháng rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.