Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, Trần Dĩnh Mỹ cong khóe miệng lên: “Yann.”
Liên Gia Chú cũng không biết cô ấy đã đứng đây bao lâu, khi nhìn thấy cô chỉ hỏi cô đứng ở đây làm gì? Sau đó cô trả lời ‘Ngây ngốc đấy’
Trần Dĩnh Mỹ lấy tay sờ khóe miệng, hình như cô đã đứng ở đây lâu lắm
rồi, khi còn bé mỗi lần cô đứng ngây ngốc sẽ chảy nước miếng, dù cô đã
bỏ thói quen này lâu rồi, nhưng thói quen vô thức sờ miệng này vẫn chưa
thể nào bỏ được.
Dưới ánh mắt của Liên Gia Chú, cô ấp úng thu hồi tay về.
“Sao đến sớm vậy?” Anh hỏi cô.
Hôm qua là một ngày xui xẻo với Trần Dĩnh Mỹ, tại bảo tàng mỹ thuật
Picasso, cô không nên cảm thấy hiếu kì với cái nút đó, tò mò cũng thôi
đi cần gì lấy tay chạm vào nó.
Bây giờ còn có thể đứng ở đây may nhờ có Liên Gia Chú, sáng sớm Trần
Dĩnh Mỹ gọi điện cho Liên Gia Chú bày tỏ lòng biết ơn, trong điện thoại
cô còn lấy hết dũng khí nói cô nhớ anh lắm.
Bọn họ đã hơn một tuần chưa gặp mặt rồi.
Lần gặp mặt cuối cùng là ở bên bờ biển Nice, nụ hôn của anh từ tóc mai
cô xuống cánh môi cô, khi cô đang thở hồng hộc, tay đang định chạm vào
cổ anh thì anh đã buông cô ra.
Sờ sờ mặt cô rồi nói: Anh đã đặt phòng rồi.
Lời này khiến cho trái tim cô đập loạn. Nhưng trên thực tế…
Trên thực tế, Liên Gia Chú đã đặt phòng, một căn phòng lớn có thể nhìn
thấy cảnh biển nhưng người ở trong căn phòng đó chỉ có mình cô, Liên Gia Chú không vào mà chỉ đứng ở cửa phòng nói với cô rằng: Ông nội đang chờ anh.
Lý do này khiến Trần Dĩnh Mỹ hiểu được: Những đứa con nhà có tiền nào
cũng thế, hẹn hò với các cô gái là một chuyện nhưng ở chung với các cô
gái lại là chuyện khác.
“Ngày mai anh sẽ đến đón em.”
“Được.” Cô cười với anh.
Trong căn phòng lớn có thể quan sát toàn bộ vịnh Angel và những chiếc
máy máy lên lên xuống xuống ở sân bay Nice, nhân viên phục vụ nói với cô đó là sân bay bán (1/2) tư nhân, Liên Gia Chú cũng có cổ phần ở đó.
Người đã nói đến đón cô lại không đến, cô đã ở trong phòng đó ngắm cảnh biển suốt một ngày đêm.
Mãi đến khi chạng vạng tối, Trần Dĩnh Mỹ mới nhìn thấy một người tự xưng là tài xế của Liên Gia Chú.
Trên đường trở về học viện Ryder, Trần Dĩnh Mỹ nhận được điện thoại của Liên Gia Chú.
Trong điện thoại, Liên Gia Chú nói thẳng: “Xin lỗi, anh quên em ở khách sạn.”
“Không sao, em ăn rất nhiều món ngon.” Cô nói.
Đó là một khách sạn có rất nhiều món ngon thu hút khách du lịch, Trần Dĩnh Mỹ đã ăn rất nhiều món mà trước nay cô chưa từng ăn.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười: “Bạn anh nói anh ta vừa vào khách sạn đã nghe nhân viên phục vụ nói bạn Yann dẫn đến đã ăn hết 50gam
cánh hoa.”
Khi đó, trong lòng Trần Dĩnh Mỹ có cảm giác bất ổn.
Quả nhiên…
“Cô gái ngốc, những thức ăn đó dùng để tăng sắc tố cho hoa.”
Đầu cô đập bịch bịch bịch vào cửa sổ xe. Trong lúc vô thức, Trần Dĩnh Mỹ vẫn lấy tay sờ trán, mặc dù bây giờ đã hết đau rồi, nhưng cô vẫn ngốc
đấy.
Từ Nice trở về, cô vẫn chưa gặp Liên Gia Chú. Buổi sáng nay khi gọi điện thoại cho anh, cô lấy hết dũng khí để nói cô nhớ anh lắm, đầu bên kia
điện thoại sóng yên biển lặng, nếu nói câu ‘Em muốn anh’ với Liên Gia
Chú mà nói giống như một lời thăm hỏi bình thường mà thôi.
Anh hỏi cô có muốn tham gia buổi gặp gỡ của anh với bạn bè anh không.
Buổi tụ tập diễn ra ở trong nhà Liên Gia Chú ở Eze, tám giờ rưỡi tối.
Đây là lần đầu tiên Liên Gia Chú mời cô đến nhà anh, đúng vào chủ nhật,
giữa trưa Trần Dĩnh Mỹ bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị xong thấy thời gian
vẫn còn sớm, vì vậy cô đã đến trước, cô muốn mình có thể góp một phần
sức lao động.
“Chuyện này hỏi rất khó trả lời sao?” Giọng điệu Liên Gia Chú hơi bất đắc dĩ.
“Chuyện gì?” Một lát sau Trần Dĩnh Mỹ mới nhớ hồi nãy Liên Gia Chú hỏi
cô sao lại đến sớm như vậy, cô mới vội vàng đáp: “Em muốn đến xem ở đây
anh có cần em giúp gì không? Hôm qua anh đã giúp em một chuyện lớn ,
em…”
“Nói lời cảm ơn sáng em đã nói rồi, hôm qua em cũng đã nói rồi.” Liên Gia Chú cắt ngang lời cô.
Đúng, cô đã nói rất nhiều lần rồi.
Cô nhìn những chiếc túi xách trên tay Liên Gia Chú, hình như chúng rất
nặng, muốn góp một chút sức cũng không thể nói không được.
Cô đưa tay muốn nhận lấy mấy cái túi nhưng bị ngăn lại, hành động đường đột của cô khiến Liên Gia Chú nhíu mày.
“Em chỉ muốn xách túi dùm anh thôi.” Trần Dĩnh Mỹ vội vàng giải thích.
Tay phải xách túi dổi thành tay trái, còn tay để trống kéo tay cô: “Đi thôi.”
Nhìn hai tay nắm chặt, Trần Dĩnh Mỹ rướn môi lên, cô phục hồi tinh thần lại mới nhớ đến một vấn đề vô cùng đặc biệt
“Anh cũng biết đi mua đồ?” Cô đã đem vấn đề này hỏi ra miệng.
Dần dần đấy, Trần Dĩnh Mỹ đã quên xưng hô ‘Yann’ cô cảm thấy xưng hô này kéo dài khoảng cách giữa cô với Liên Gia Chú.
Tay bọn họ vẫn nắm tay nhau, nhưng cô vẫn chưa nghe được câu trả lời của anh.
“Việc này rất khó trả lời sao?” Cô bắt chước ngữ điệu của Liên Gia Chú.
Giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Không phải khó trả lời mà vấn đề hết sức nhàm chán.”
Cô cho rằng có cái gì Liên Gia Chú chưa từng gặp, trong nhà có quản gia, lái xe, đầu bếp, người hầu, sao anh lại ra ngoài mua đồ ăn.
Lại liếc mắt nhìn những thứ trong túi đều là những thức ăn linh tinh con gái hay ăn, hơn nữa còn là những thức ăn thô.
Điều này có thể giải thích vì sao trong nhà Liên Gia Chú không thể tìm
thấy những thứ này, những thứ ăn này may ra có thể tìm thấy trong phòng
người giúp việc, còn vì sao anh phải tự mình đi mua, có lẽ vì anh sợ bị
người giúp việc xuyên tạc, những người có tiền dù sao cũng có nhiều
kiêng kị, Trần Dĩnh Mỹ nghĩ như thế.
Những thức ăn này mua cho ai, dĩ nhiên không phải Liên Gia Chú.
Cô gái có quan hệ tốt nhất với Liên Gia Chú chính là Lâm Phức Trăn. Có
người hình dung quan hệ giữa bọn họ như vầy: Bọn họ giống như hai luồng
sáng trong bầu trời đêm, bọn họ chiếu sáng quỹ đạo cho nhau, giao nhau
nhưng lại không xuất hiện cùng nhau.
Cô thấy hình dung như vậy rất chính xác. Có lần, trong một buổi tụ tập,
cô cảm thấy tò mò nên đã quan sát Lâm Phức Trăn, đặc biệt là khi Liên
Gia Chú có những cử chỉ thân mật với cô, cô ấy đều ngoảnh mặt làm ngơ
Lâm Phức Trăn chưa từng tỏ ra thù địch với cô, thậm chí cô ấy còn có
lòng tốt ngăn đám bạn Liên Gia Chú đem chuyện ‘nhầm tinh dầu thành đồ
uống’ ra để chế giễu cô.
Đồ ăn trên tay Liên Gia Chú hẳn là mua cho Lâm Phức Trăn đấy. Vì để
tránh lại nói những lời nhàm chán, cô mới nuốt câu ‘không ngờ Lâm Phức
Trăn cũng ăn những đồ này’ nuốt trở vào.
Cô không ăn những loại khoai tây chiên cân kg này, không phải không ăn,
mà là quá nhiều chất phụ gia và không đảm bảo được vệ sinh.
Không ngờ Lâm Phức Trăn lại ăn những đồ này, cô lại liếc nhìn những túi
hàng rồi tưởng tượng đến nét mặt của cô ấy. Phần lớn thời gian gương mặt ấy luôn lộ ra vẻ lười nhát nhưng khi ánh mắt ấy nhìn bạn sẽ khiến bạn
chỉ muốn đem tay giấu ở trong túi quần.
Nhưng, khi xuất hiện ở nơi công cộng, gương mặt ấy sẽ đổi thành một dáng vẻ khác, nhiệt tình vừa đủ, kiêu ngạo vừa đủ.
Cô lại nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, cũng vậy.
Nếu như muốn tìm một chỗ khác biệt, thì khi Lâm Phức Trăn nhìn bạn khiến bạn muốn giấu tay vào trong túi quần, thì khi Liên Gia Chú nhìn bạn tay của bạn sẽ không nghe lời sai khiến của đại não mà lặng lẽ đi ngăn trái tim đang loạn nhịp.
Cô thu hồi ánh mắt, toàn tâm toàn ý đi theo Liên Gia Chú.
Cánh cổng lớn màu trắng sữa chậm rãi mở ra, chân trước vừa mới bước vào
thì cánh cổng ấy đã tự động đóng lại. Trần Dĩnh Mỹ nhìn thấy vườn hoa
còn sót lại của vương triều Savoy mà anh chàng phục vụ Michelin đã miêu
tả nửa năm trước.
Trước mắt có nhiều loại hoa bao quanh bức tượng Baroque, thảm cỏ màu
xanh dưới chân trải rộng khắp nơi, ngươi đẹp nằm ngủ ở trên suối phun
được mặt cỏ xanh biếc ôm lấy, những chậu hoa được đặt trên mặt cỏ, những bông hoa hồng trắng được trồng đầy trong chậu màu đồng đen, người phục
vụ đứng trước bàn ăn dài đang bận rộn.
Những cây táo được tỉa rất gọn gàng xếp ngay ngắn ở phía tường rào,
những bóng đèn neon được treo trên cây táo, khi ánh đèn được bật lên,
cùng với ánh bạc trên mấy bộ dụng cụ bày trên bàn ăn, chiếu sáng lẫn
nhau.
“Đứng ngây ngốc ở đó làm gì?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Như từ trong mở tỉnh lại, cô nhìn Liên Gia Chú một cái, cười cười rồi nói nhà anh thật đẹp.
Lúc này, Trần Dĩnh Mỹ mới phát hiện Liên Gia Chú đã buông tay cô ra.
Cô vẫn nhìn thẳng và bước đi theo Liên Gia Chú. Liên Gia Chú dẫn cô đến
một căn phòng rộng rãi bên cạnh hoa viên, nói tám giờ tối sẽ có người
đến đón cô đến chỗ tụ tập.
“Yann…” Trần Dĩnh Mỹ gọi Liên Gia Chú đang định rời đi: “Em có thể giúp, hồi cấp ba em là thành viên chủ lực trong đội bóng rổ.”
Sợ anh không tin, cô còn giơ cánh tay của mình lên.
“Không phải anh không tin em.” Giọng Liên Gia Chú dịu dàng y như ngày đó chìa tay ra giúp đỡ cô ở phi trường: “Anh sợ em càng giúp sẽ càng bận
rộn, mặc dù ở đây không có thiết bị đóng cửa nhưng khắp nơi đều là hệ
thống báo động, hệ thống báo động sẽ kết nối trực tiếp với mạng lưới cục cảnh sát ở gần nhất.”
Cô lau mặt một cái, cũng đúng.
Cô giơ tay lên: “Em thề, nếu như chưa có người dẫn em ra khỏi đây, em sẽ không đi đâu cả.”
Phòng nhỏ của Trần Dĩnh Mỹ có cửa kính thủy tinh có thể nhìn thấy mặt
sau của tòa kiến trúc hình ống tròn, kiểu kiến trúc hình tròn này kéo
dài đến nửa tầng bốn, từ mái nhà đến vách tường đều chọn màu trắng, từ
thiết kế đến màu sắc của rèm cửa có thể đoán được chủ nhân, không biết
Liên Gia Chú ở tầng mấy.
Trần Dĩnh Mỹ đi tới phía trước cửa sổ, ngoại trừ bức rèm ở tầng thứ tư
có màu hồng thì những thứ khác bên ngoài đều có màu xám thẳm.
Bức rèm màu hồng lộ ra ấy rất dễ thương khiến người ta nghĩ tới ‘căn
phòng của con gái’ khi ý nghĩ ấy liên hệ với nhau, chẳng lẽ là phòng của chị họ Liên Gia Chú?
Hai người chị họ của Liên Gia Chú đều ở Bắc Mỹ, nếu nói đến bạn…
Có lẽ căn phòng đó của Lâm Phức Trăn, cộng với những đồ ăn anh ấy mua
thì những lý lẽ này có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng khi nói Liên Gia Chú
với Lâm Phức Trăn ở chung một chỗ nghe có vẻ là lạ.
Nếu như không đồng ý với Liên Gia Chú sẽ không rời khỏi đây, cô chắc chắn sẽ tìm kiếm đáp án tới cùng
Tiểu Pháp với bạn bè anh tụ tập sinh động hơn nhiều so với lời miêu tả
của phục vụ Michelin. Chỗ khác biệt là, DJ bị đổi thành người biểu diễn violon, đầu bếp Michelin đổi thành đầu bếp đến từ khách sạn Provence.
Những món trên bàn ăn đành cho hai mươi người có thể sánh ngang với
những món ngon trên tạp chí, hải sản, thịt nguội và kem hương cỏ
lavender đều là những món ăn sở trường của đầu bếp Provence.
Đã có mười bốn người ngồi vào bàn, mỗi bên bảy người, Trần Dĩnh Mỹ ngồi ở phía đối diện Liên Gia Chú, bên phải của anh là cô bé người Thụy Sĩ
Lynda.
Chuỗi khách sạn nhà Lynda trải rộng khắp Châu Âu, trong mười bốn người
tụ tập ở đây thì có bảy người Trần Dĩnh Mỹ đã từng gặp mỗi lần đi theo
Liên Gia Chú tụ tập, bọn họ là thiên kim của chuyên gia, có người là
thiếu gia của chủ tịch chính đảng nhà nước, có người là người thừa kế
của ông trùm sản xuất thuyền buồm…
Trần Dĩnh Mỹ tin chắc bảy người có mặt ở đây là những người đã trải qua rất nhiều sự lựa chọn để trở thành một nhóm.
Trong bảy người này, Lynda bị mọi người gọi là người ‘cuồng yêu’ bên
người cô ta không thể thiếu đàn ông, mỗi lần yêu nhau rất oanh oanh liệt liệt, thề non hẹn biển, nhưng đến khi chia tay thì chưa đến một ngày
bên người đã xuất hiện bạn trai mới, bạn trai lái chiếc xe cô ta tặng
đến, hai người giống như mật ong trong dầu.
Lúc này, cả người Lynda tựa như không xương dựa hẳn vào người Liên Gia
Chú, còn thiếu chút nữa là nằm trong lồng ngực anh, mà bạn trai cô ta
mới quen đang ngồi đối diện.
Lynda rất thích Liên Gia Chú, đây là chuyện ai cũng biết.
“Tôi có, Yann đều có, tôi không thể mang đến cho anh ấy cái gì, nhưng
anh ấy cũng không cần điều đó, nếu Yann bằng lòng ở bên tôi, tôi sẽ tặng hết cổ phần công ty cho anh ấy, nhưng tôi biết chuyện đó sẽ không xảy
ra, tôi biết Yann chắc chắn rất ghét tôi, tôi là con gái riêng của bố,
mặc dù sau khi vợ trước của bố mất rồi, bố mới đến với mẹ tôi. Nhưng tôi biết trong mắt bọn họ, tôi chỉ là đứa con gái riêng, con gái riêng sẽ
không có địa vị.” Tính cách cô gái Thụy Sĩ cũng rất cởi mở.
Vì vậy, hành vi bây giờ của cô ấy cũng nằm trong phạm vi có thể hiểu
được, cô ấy hưởng thụ sự chăm sóc Liên Gia Chú dành cho mình, giúp cô
rót nước, gắp đồ ăn bỏ vào trong dĩa cô, là chuyện chính đáng đến cỡ
nào.
Ly của Lynda đã trống rỗng lần thứ ba rồi, tối nay cô ấy uống hơi nhiều. Cô ấy đẩy cái ly không ra ngoài rồi chống cằm nhìn Liên Gia Chú.
Khi Liên Gia Chú lần thứ tư rót nước cho Lynda, Trần Dĩnh Mỹ giở chút
trò đùa dai, trong lòng cô âm thầm mặc niệm mau xảy ra chuyện đi, mau
xảy ra chuyện đi.
Một giây sau, quả nhiên xảy ra chuyện thật.
Tay Lynda bỗng chốc run lên dữ dội, mặt cô ta bị úp xuống phần bánh ngọt để ở trên bàn trước mặt.
Một giây kế tiếp, Trần Dĩnh Mỹ nhìn thấy Lâm Phức Trăn.
Lâm Phức Trăn là người cố định thứ tám trong nhóm này, mỗi lần tụ tập cô ấy đều ngồi ở bên tay phải của Liên Gia Chú. Mặc dù chưa ai nói, nhưng
Trần Dĩnh Mỹ biết vị trí bên phải Liên Gia Chú nhất định thuộc về Lâm
Phức Trăn.
Lynda ‘cuồng yêu’ là người đầu tiên dám ngồi vào vị trí đó, nhưng điều
kiện tiên quyết là cô ấy phải uống một ly rượu để tăng lòng dũng cảm!