Còn 2 chương nữa, nam nữ chính sẽ lớn
Ở quận 9 Paris, có công viên Dora, đó là nơi hằng năm thị trưởng Paris
sẽ mang hoa đến tưởng niệm cũng là nơi đoàn du lịch từ Trung sang Pháp
sẽ đến viếng thăm.
Có rất nhiều hoạt động từ thiện được tổ chức tại công viên Dora.
Trong công viên Dora có một tấm bảng rất cao, chữ trên tấm bảng ấy nhắc
nhở chúng ta có một người phụ nữ tuyệt vời đang an nghỉ ở đây, công viên này được đặt tên theo người phụ nữ kiệt xuất ấy.
Dora, Lan Dora.
Ở khắp các quảng trường trong các quận thành phố Paris, có thể nhìn
thấy sự tích về Lan Dora: Cha mẹ Lan Dora, đứng ra thành lập nhóm du học sinh đầu tiên, bọn họ với tư cách là sứ giả văn hóa đã đi đi về về giữa hai nước, gây dựng cơ sở nền móng quan hệ ngoại giao Trung –Pháp, sau
đó Lan Dora lại tiếp nối dấu chân của cha mẹ mình đến Pháp du học, cô ấy kế thừa sự nghiệp của bố mẹ mình, thời gian còn ở Pháp, bà ấy cố gắng
tìm kiếm chỗ ở cho những người Di-gan, dưới sự cố gắng của bà, người
Digan cuối cùng cũng có nơi che mưa tránh gió.
Mùa đông năm nay, Lan Dora đến quận mười chín thăm một người bạn, mới
vừa ra khỏi nhà ga, đã có một gã Digan dùng dao đâm về phía bà.
Lan Dora nằm xuống trong vũng máu, còn gã Digan ấy lại cướp tiền của bà rồi bỏ đi.
Sau khi Lan Dora chết, quận mười chín đã xây dựng công viên Dora, chỗ
định cư của những người dân Digan do bà thành lập lúc còn sống cũng đổi
tên thành Mái Ấm Dora.
Hiện nay ở nước Pháp đã có mười tám ‘Mái ấm Dora.”
Trên những con đường thông đến công viên Dora, đều có hình ảnh dùng ba thứ tiếng Trung, Anh, Pháp để nói về sự tích của Dora.
Những điều liên quan đến công viên Dora, và về người phụ nữ đã chết trong tay gã Digan ấy, Lâm Phức Trăn biết rất nhiều.
Nhưng biết, cũng không có nghĩa là chấp nhận, huống chi cô chưa từng gặp người phụ nữ tuyệt vời ấy, vả lại khi bà ấy mất mẹ vẫn chưa gặp ba.
Khi cô ở tuổi đã biết phân biệt màu sắc, ở cái tuổi hay thay đổi sở
thích một cách thất thường, có người đã dùng món đồ chơi quan trọng
trong tay cô, để nói cho cô biết bà ấy chính là ‘bà ngoại Dora của cô’
Khi đó Lâm Phức Trăn không hiểu ‘Bà ngoại tên Dora’ có liên quan gì với
việc bị ép buộc lấy đi món đồ chơi quan trọng. Sau đó đã có người nói
cho cô biết’ Bà ngoại cô tên Lan Dora, cô phải ngẩng cao đầu lên, đó là
thái độ đối với cuộc sống” – Mẹ cô Lan Tú Cẩm đã nói như thế.
Từ nhỏ đến lớn, câu nói ‘Bà ngoại tên Dora’ đã khiến lỗ tai cô bị chai luôn rồi, cô nghe đến trong lòng cũng cảm thấy phiền.
Phiền chán sinh ra từ chối và bài xích, rất lâu rồi Lâm Phức Trăn luôn
né tránh những nơi công cộng và quảng trường trong thành phố, bởi vì
khắp nơi đều có thể nhìn thấy hình ảnh chân dung của Lan Dora.
Chỉ là người phụ nữ khiến cô từ bé đến lớn cảm thấy ngán ngẩm, bây giờ
không còn đáng ghét như thế nữa, người phụ nữ ấy đã đưa mẹ đến thế giới
này, một mình nuôi mẹ lớn khôn, là người mà mẹ kính trọng nhất.
Nay hình người mà mẹ kính yêu nhất, được trưng bày ở trong khung thủy
tinh, du khách Trung Quốc vừa nãy đến tham quan đã nói rằng ‘Cô bé với
bà ấy rất giống nhau.’
Lâm Phức Trăn biết cô bé trong lời nói của bọn họ là ai, cô đã từng nghe rất nhiều người nói: ‘Ánh mắt cháu rất giống bà ngoại mình.’
Mỗi lần có người đưa tấm ảnh đến trước mặt Lâm Phức Trăn, cô chỉ thờ ơ
nhìn, bây giờ đứng ở trước hình bà, cô đột nhiên muốn nhìn kĩ ánh mắt
của bà, nhìn ánh mắt của bà ngoại xem nó có giống mẹ không.
Trong lòng cô hơi nhớ mẹ, bình thường thời gian cô nhớ ba còn nhiều hơn
thời gian cô nhớ mẹ, nhớ ba năm lần mới có thể nhớ đến mẹ một lần.
Giờ phút này, cô nhớ mẹ mười lần cũng không nhớ đến ba một lần.
Hình ảnh hơi cao hơn cô, nên chân dung của bà ngoại cũng hơi mơ hồ.
Lâm Phức Trăn nhón chân lên.
“Tiểu họa mi’
Chân nhón lên nhanh chóng bị thu về, dọc theo thanh âm xuất hiện, có một bóng hình đang đứng dưới ánh đèn trơ trọi, dáng vẻ đẹp đẽ như đèn đêm ở Paris.
Gia Chú? Liên Gia Chú.
Nhưng Gia Chú không phải bị bệnh nên bị bắt ở nhà nghỉ ngơi sao?
Mấy giờ trước, trong bữa tiệc sinh nhật cô, Lâm Phức Trăn nhận được món quà sinh nhật của Liên Gia Chú từ tay quản gia nhà cậu.
Người đàn ông mặc quần áo trung niên còn nhiều lần truyền đạt lời xin
lỗi của cậu chủ nhà mình: Cậu chủ đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật từ tuần
trước, vì hôm qua bị cảm chưa khỏi nên bác sĩ ép buộc ở nhà nghỉ ngơi.
Có lẽ ánh sáng ngọn đèn đêm ở Paris óng ánh quá, khiến cô nhìn hoa cả
mắt, cô tập trung tinh thần nhìn lại một lần nữa, bóng người đó đã biến
mất, bóng người ấy di chuyển từ từ, băng qua như cưỡi một đám mây ngũ
sắc, chớp mắt thêm một cái thì cậu đã ở trước mặt cô rồi.
Đúng thật là Liên Gia Chú.
Cậu nhóc trước mắt là người có thiên phú được người dân Paris cưng
chiều, tám tuổi đã cùng biểu diễn với đoàn Love Music ở London, cậu độc
tấu bài Devil’s Trill (1) dài đến mười bảy phút làm kinh ngạc mọi người
có ở toàn trường.
Devil’s Trill: Chiến âm của ma quỷ nằm trong tuyển tập CD của Paganini.
Sau khi diễn tấu kết thúc được năm phút đồng hồ, thì các phương tiện
truyền thông đã không kịp chờ đợi mà tặng cho ‘cậu bé thiên phú’ này một cái tên là Strasbourg.
Strasbourg nằm ở vùng đông bắc nước Pháp bên bờ sông Rhine, với phong
cảnh thiên nhiên, không khí mát mẻ, hòn ngọc lưu ly này được khen là
thành phố xinh đẹp nhất nước Pháp, có một tên gọi khác là ‘Tiểu Pháp”
Mọi người càng thích gọi Liên Gia Chú, cậu thiếu niên thiên phú ấy là
‘Tiểu Pháp’ bởi vì bọn họ khăng khăng cho rằng cũng chỉ có thành phố bên sông Rhine ấy mới xứng với cái tên đó.
“Tiểu Pháp’ còn có gia cảnh khiến người khác líu lưỡi.
Liên Gia Chú là con trong gia tộc Liên thị đến từ Malaysia, bất động sản dưới danh nghĩa họ Liên, ngành chế tạo, hậu cần, vui chơi giải trí đã
sáng lập ra vương quốc thương nghiệp gọi chung là thương nghiệp Liên
thị.
Ngành thực nghiệp của Liên thị rất có sức ảnh hưởng ở khu vực Đông Nam
Á, người lèo lái công thương nghiệp Liên thị là ông nội Liên Gia Chú,
ông Liên Chiêu Thành, bởi vì trong tên có một chữ Thành, hơn nữa tổ tiên nhà họ Liên đến từ Phúc Kiến, nên Liên Chiêu Thành được phương tiện
truyền thông gọi là: K.S.Li Đông Nam Á
Về sức ảnh hưởng của thực nghiệp Liên gia, trích dẫn câu nói của một nhà kinh tế:
Dì Daisy nói ngay cả người của gia tộc Rose còn phải đi lấy lòng Liên Chiêu Thành.
Sao có thể?!
Tuy rằng gia tộc Rose, là gia tộc không được chú ý trong mười gia tộc
lớn ở Israel, nhưng con cháu thương nhân Do Thái Pháp đều biết bài ca
dao: “Đảng dân chủ thuộc về gia tộc Morgan, đảng cộng hòa thuộc về gia
tộc Rockefeller, nhưng các người chắc chắn không ngờ đến gia tộc Morgan
và gia tộc Rockefeller từng thuộc về gia tộc Rose.”
Thấy cô không để tâm những lời này trong lòng, dì Daisy còn nói thật mà
như giả: “Người thông minh có dã tâm thì làm chính trị gia, người thông
minh có lòng tham thì làm thương nhân, mà người thông minh không có dã
tâm không có lòng tham mới là người thông minh nhất, bởi vì đối thủ của
hắn mãi mãi không nắm được nhược điểm của hắn, hắn có thể vận dụng tài
nguyên trong tay đến trình độ cao nhất, ông nội Liên Gia Chú chính là
người thông minh đó.”
Cho dù đến bây giờ Lâm Phức Trăn vẫn chưa hiểu hết lời dì Daisy nói,
nhưng ở những nơi công cộng, cháu trai là nhà Rose, không tranh giành
cướp lời Liên Gia Chú là sự thật.
Dù giữa hai người bọn họ cách nhau hơn mười tuổi.
Ở Malaysia có chế độ chồng chung, nên gia tộc Liên gia rất đông đúc,
Liên Gia Chú là thành viên đời thứ ba nhỏ tuổi nhất, cũng là cháu trai
Liên Chiêu Thành yêu thương nhất, Liên Gia Chú dựa vào khuôn mặt thiên
sứ của mình trở thành đứa nhỏ được bác trai, bác gái, anh chị em họ, bà
con dòng họ thương nhất nhà.
Lâm Phức Trăn lần đầu tiên gặp Liên Gia Chú là vào năm ngoái, mặc dù
trước đó thông qua báo chí, hình ảnh cô cũng biết một khi nhắc đến cậu
bé thiên tài đó thì người Pháp sẽ ca ngợi không ngừng.
Lần đầu tiên gặp Liên Gia Chú, Lâm Phức Trăn có hành động rất thô tục, cô len lén sửa lại mái tóc thắt bím của mình.
Áo sơ mi trắng phối với nơ xanh, Liên Gia Chú để lộ một khuôn mặt đẹp trai như bước từ trong truyện tranh ra.
Liên Gia Chú đẹp đến mức độ nào?
Đẹp đến khiến người ta không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ khi nói chuyện lớn tiếng sẽ tạo ra gió, và cậu ấy sẽ biến mất như gió, sau đó sẽ trở
lại trên trang giấy tinh khiết.
“Chào cậu, tôi tên là Lâm Phức Trăn, rất hân hạnh được quen biết cậu.” Lúc đó khi nói những lời này, cô cũng lắp bắp.
Sau khi gặp Liên Gia Chú mấy lần, thì Lâm Phức Trăn ôm tâm trạng kì lạ bắt đầu ăn diện một phen.
Gia Chú là chàng trai lễ độ và ôn nhu nhất cô từng gặp, cậu ấy chưa từng gọi cô là Vi An, càng chưa từng nhắc đến người phụ nữ Dora tuyệt vời,
không chỉ như vậy, cậu ta còn len lén trốn cùng cô khỏi những bữa tiệc
xã giao đáng ghét nữa, cùng cô đến vườn hoa tản bộ.
Sau đó thì sao….
Sau đó Lâm Phức Trăn phát hiện Liên Gia Chú là cậu nhóc đối với ai cũng
dịu dàng lễ độ, cô biết những ‘tiểu công chúa’ của mọi nhà ngoại trừ
Barbara ra, thì ai cũng muốn lớn lên được gả cho Liên Gia Chú.
Vì sao Barbara lại không muốn gả cho Liên Gia Chú?
Bởi vì Barbara là một công chúa béo, cậu ấy nghĩ rằng thân thể béo của
mình không xứng đứng bên cạnh Liên Gia Chú tốt đẹp như vậy.
Lễ giáng sinh năm ngoái, Lâm Phức Trăn nhìn thấy Liên Gia Chú giúp phủi
tuyết trên đầu cô bé tóc quăn màu vàng đến từ London, hình ảnh ấy còn
đẹp hơn hoàng tử công chúa trong chuyện cổ tích.
Thần kì là, từ đó về sau cô không còn nói chuyện lắp bắp trước mặt Liên Gia Chú nữa.
Bây giờ, Liên Gia Chú đứng ở trước mặt Lâm Phức Trăn, khuôn mặt ấy còn
đẹp hơn so với lần đầu tiên gặp cô, cô đã không gặp cậu một tháng rồi.
“Liên Gia Chú, không phải cậu bị bệnh sao?” Lâm Phức Trăn hỏi.
Hỏi vấn đề này chính là có ý trả thù, vì vừa rồi cậu ấy gọi cô là ‘Tiểu
họa mi’ giọng điệu ấy giống hệt như hai vị trưởng bối nhà cô khi bàn
công việc.
Liên Gia Chú cũng không đáp vấn đề của cô, mà chỉ nhìn cô, Lâm Phức Trăn không nhìn thấy vẻ mất tự nhiên nào trên mặt câu ta.
Để quản gia thay mặt mình tặng quà, còn nói là ngã bệnh, lại xuất hiện ở đây, Lâm Phức Trăn cũng đoán được, đơn giản chỉ vì cậu ta không chú
trọng và không có hứng thú mà thôi.
Cũng đúng, chiếc Roll-Royce đưa đón cô là của nhà dì Daisy, ở cửa hàng
bách hóa giúp cô trả tiền cũng là quản gia nhà dì Daisy, ngay cả Sana
chăm sóc cô cũng là do dì Daisy bỏ tiền ra.
Nhà cô cũng có xe riêng, chiếc oto Renault của hãng Megane, nhưng còn hai tháng nữa mới trả hết toàn bộ tiền góp xe.
Thi thoảng bố sẽ nói đùa với cô rằng, tài sản của bố với mẹ công lại
không bằng đầu số 0 trong tài khoản ngân hàng của con gái nhà mình.
Lâm Phức Trăn có tài khoản ngân hàng, cô lấy danh nghĩa Vian để tham gia các hoạt động thương mại, thu nhập của dì Daisy cũng gửi vào tài khoản
ngân hàng của cô.
Nhưng phải chờ cô mười tám tuổi mới có thể sử dụng tài khoản.
Cho dù mẹ có thể mặt đối mặt làm việc với chủ tịch EU, nhưng mẹ nói ‘Bộ
trưởng thương mại Trung – Âu cũng chỉ là một phần công việc mà thôi,
tính chất công việc của ba cũng thế.
Bây giờ cô đi dạo ở trên đường không khác gì những đứa trẻ khác, ‘Vian, cháu ngoại của Dora’ đều trở nên mờ mịt.
Liên Gia Chú không xem cô ra gì cũng là chuyện dễ giải thích!
Nhưng! ‘Không được coi trọng’ với cái tên ‘tiểu họa mi’ khiến trong
lòng Lâm Phức Trăn nảy sinh cảm giác ác ý nho nhỏ, dụng ý này đã bị hòa tan bởi câu dặn của dì Daisy luôn dặn dò cô: “Phức Trăn, cháu không
được đi chọc Liên Gia Chú.”
“Gia Chú, tài xế quản gia của cậu đâu?” Cô nhìn qua sau lưng Liên Gia
Chú: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây, cậu không sợ bố mẹ cậu sẽ lo lắng
sao…”
Bỗng nhiên cô bị che miệng lại.
Giờ phút này cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng là con nít nhà ai
đang giỡn với nhau mà thôi, nhưng lời nói trong lúc vô tình của đứa con
nít đã vô tình làm tổn thương bạn mình.
Miệng bị bịt, giọng nói vẫn truyền qua khe hở: “Gia Chú, xin lỗi, mình quên mất bố mẹ cậu đã mất rồi.”
Lễ phép, đối với người nào cũng dịu dàng, sẽ không ai nghĩ rằng bố mẹ
cậu ấy đã mất, nhưng quả thật một đứa bé không ba không mẹ thật đáng
thương.
Đúng vậy, đứa trẻ xui xẻo, đáng thương.
Về cái chết của cha mẹ Liên Gia Chú, phía chính phủ cho rằng là do ‘tai
nạn’ nhưng Lâm Phức Trăn đã từng nghe không ít lời bàn tán nhắm vào cha
mẹ của cậu.
Bị che miệng, cô vẻ mặt vô tội nhìn Liên Gia Chú.