Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 15: Chương 15




Phòng xử án ở tòa thị sảnh khác xa phòng nhỏ đã tiến hành phiên sơ vấn. Phòng này trông giống với các phòng xử án đã thấy trên phim ảnh: tường lót ván gỗ, nhiều dãy ghế, và ghế ngồi của chánh án đặt cao trên bục, và một lá cờ Hoa Kỳ rất lớn nỗi bật trước toàn cảnh. Phòng rất đông người, một người đàn bà đọc tên từng người, và tới số mười hai thì ngừng lại. Đó là những người được tuyển chọn vào bồi thẩm đoàn.

Ian và ông Martin ngồi ở đầu phòng, tại chiếc bàn dành cho bị cáo. Cách xa chừng một thước là viên biện lý mới, có thanh tra Houghton ngồi bên. Margaret Burton chẳng thấy mặt chỗ nào.

Mười hai vị bồi thẩm ngồi vào chỗ, và ông chánh án bắt đầu trình bày vụ án. Vài bà tỏ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Ian, và một ông lắc đầu. Ông Martin ghi nhanh vài hàng, và nhìn kỹ các vị bồi thẩm. Ông có quyền bãi miễn mười người trong số các bồi thẩm, và ông biện lý cũng có quyền làm vậy. Vẻ mặt của các vị bồi thẩm coi vô hại, như những người bình thường gặp trên xe buýt.

Sáng sớm hôm đó, ông Martin đã nói cho Ian và Jessie biết bản chất của bồi thẩm đoàn mà ông muốn có. Không có "bà già trầu" nghe đến tội hiếp dâm là xúc động mạnh mẽ, hay những kẻ đồng hội đồng thuyền với nạn nhân. Có lẽ tạm thời ông có thể trông cậy vào mấy bà nội trợ thuộc giai cấp trung lưu, đàng hoàng chín chắn, mấy bà này có thể kết tội Burton đã nghe theo lời rủ rê của Ian, tuy rằng họ có thể bực tức trước vẻ đẹp của cặp vợ chồng, trẻ trung mà quá lịch sự. Dầu sao thì phe của ông đang gặp nhiều thuận lợi.

Từ chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, Jessie nhìn chăm chú hai người vừa đàn ông vừa đàn bà, tìm hiểu nét mặt họ cũng như nét mặt ông chánh án. Nhưng ngay khi ông Martin đứng dậy để hỏi vị bồi thẩm đầu tiên, thì ông chánh án kêu gọi tạm nghỉ để ăn trưa.

Thủ tục tuyển chọn rất lâu lắc, và cuối ngày thứ hai mới quyết định xong bồi thẩm đoàn. Chư vị cả hai bên chất vấn, luật sư và biện lý, hỏi về cảm nghĩ của chư vị ra sao đối với chuyện hiếp dâm, hỏi về công việc làm ăn và vợ chồng họ, thói quen thế nào, được mấy con. Ông Martin giải thích rằng những người cha có con gái bằng tuổi với cô Burton thường có ý kiến không được tốt, họ bênh nạn nhân chằm chặp. Nhiều vấn đề phải xét tới, và một số điều cơ bản đành bỏ qua, không thể xét hết. Trong số các vị bồi thẩm, có hai người chưa đáp ứng hoàn toàn với lòng mong mỏi của ông Martin, nhưng ông đành rút lại quyền hồi tị và bây giờ phe ông có quyền hy vọng tối đa. Ông Martin đã gây được bầu không khí vui vẻ, đùa cợt với các vị bồi thẩm, và thỉnh thoảng họ lại cười cợt trước một câu trả lời ngớ ngẩn, hoặc một câu nói khôi hài.

Cuối cùng bồi thẩm đoàn đã chọn xong. Có năm ông - ba người đã về hưu và hai người còn trẻ - và bảy bà - năm bà ở tuổi trung niên và chồng con đàng hoàng, cùng với hai còn trẻ và độc thân. Vậy là gặp may lắm rồi, phe ông Martin hy vọng rằng hai cô này đáng thăng bằng với hai trong số ba ông hưu trí, chưa vừa lòng ông Martin. Nhưng xét toàn thể, ông khá hài lòng, và Ian, Jessie cho rằng ông nghĩ đúng.

Cuối ngày thứ hai, lúc ba người cùng rời phòng xử án, Jessie cảm thấy dường như chị có thể đọc lại tiểu sử của các vị bồi thẩm trong giấc ngủ, ghi lại công ăn việc làm của họ và vợ chồng họ. Chị có thể nhận mặt họ giữa đám đông hàng ngàn người, và có thể nhớ họ suốt đời, dù rằng sau ngày hôm nay chị không bao giờ gặp lại họ nữa.

Nhưng ngày thứ ba, anh chị đã gặp cơn xúc động choáng váng. Ông biện lý trầm lặng thay thế cho bà biện lý nóng nẩy ở phiên sơ vấn, hôm nay không xuất hiện ngoài tòa. Tòa nhận được báo cáo cho biết đêm qua ông bị cơn đau ruột thừa hành dữ dội, sáng sớm nay đã chịu giải phẫu, đang nằm nghỉ rất thoải mái tại bệnh viện Mt Zion. Tin tức đó được đem trình cho ông chánh án, chờ một vị đồng nghiệp của người bệnh đưa tới, nhân tiện ông này cũng đang xử một vụ ở phòng xử bên cạnh. Nhưng ông chánh án được thông báo cho biết cứ yên tâm, vì người ta đã chọn xong người thay thế, và một lúc nào đó vị biện lý mới sẽ tới thôi.

Người đàn bà trong phiên sơ vấn có thể trở lại trong vụ án này đây. Lúc phiên tòa mới nhóm, không thấy bà ta xuất hiện, vợ chồng Jessie đã mừng hết cỡ, thế mà bây giờ...

Ông Martin cúi xuống, thì thầm vài câu vào tai Ian, trong lúc ông chánh án kêu gọi tạm nghỉ đợi viên biện lý mới. Mọi người đứng dậy, ông chánh án rời phòng xử, nhiều người vươn vai và bước lệt sệt về phía hành lang. Lúc đó còn sớm, và một ly cà phê rót từ một trong các máy pha cà phê đặt ở chỗ hành lang có thể thưởng thức ngon lành. Việc đó nên làm lắm chứ. Jessie cảm thấy đôi vai nặng trĩu trong lúc chị cầm chiếc ly giấy nhỏ đựng thứ cà phê bốc khói, coi có vẻ không được ngon. Đầu óc chị vướng mắc với mụ biện lý chằng tinh và chuyện vụ án sẽ tai hại ra sao nếu mụ xuất hiện trở lại. Chị liếc nhìn Ian, nhưng anh không nói gì, ông Martin cũng biến đâu mất tiêu.

Ông đã bảo anh chị đừng bàn tán gì về vụ án trong thời gian tạm nghỉ hay lúc ăn trưa. Và cũng khó tìm được những chuyện vô thưởng vô phạt để nói, nên hai người giữ yên lặng, đứng sát bên nhau, có vẻ như những người tị nạn đợi con tàu đến đón, nhưng họ cũng không hiểu thật sự chuyện gì sẽ xảy đến với họ.

- Chút cà phê nữa nhé?

- Hừm! Đầu óc chị đang rối bời.

- Cà phê? Em muốn uống thêm chút cà phê chăng? - Ian có mời vợ lần nữa. Nhưng chị chỉ lắc đầu, mỉm cười, nửa chịu nửa không - Đừng lo lắng quá, Jessie ạ. Mọi việc sẽ êm xuôi.

- Em hiểu.

Chỉ là từ ngữ, tất cả chỉ là từ ngữ, chẳng có ý nghĩa gì cả. Không điều gì còn ý nghĩa nữa. Mọi việc rối bời, không tài nào hiểu nỗi. Vợ chồng chị đang đứng đây làm gì? Tại sao những người dự đám chôn cất, điệu bộ vụng về? Jessie nhổ điếu thuốc trên môi xuống sàn đá hoa, và ngước nhìn lên trần nhà. Nơi đó được trang hoàng đẹp đẽ, và Jessie chán ghét. Nó kiểu cách quá, tỉ mỉ quá. Nó nhắc nhở chị nơi chị đang có mặt: toà Thị Sảnh, phòng xử án. Chị đốt điếu thuốc khác.

- Em vừa mới vất một điều cơ mà, Jessie!

Giọng anh êm dịu và buồn buồn. Anh hiểu chị có chuyện gì.

- Hử? Chị liếc xéo nhìn anh, qua ngọn lửa châm thuốc.

- Không có chi. Ta trở vô nhé!

- Tất nhiên. Tại sao không?

Chị cố nở một nụ cười gượng gạo, ném chiếc ly rỗng bằng giấy vào cái gạt tàn thuốc rất lớn bằng sắt đầy tro bụi.

Hai vợ chồng trở lại phòng xử án, đi bên nhau nhưng không nắm tay nhau. Ian chầm chậm lại chỗ bàn, tách anh và ông Martin xa những người khác. Jessie đưa mắt theo dõi, nhìn anh chăm chú, rồi nhìn ông Martin đang ghi nguệch ngoạc mấy chữ trên xấp giấy dài màu vàng. Một vị luật sư hoàn hảo, nỗi bật giữa vùng ánh sáng mặt trời, phản chiếu từ mặt sàn đá hoa. Chị nhìn chăm chú vào vùng ánh sáng đó một lúc, không nghĩ ngợi điều gì, chỉ ao ước một điều là đừng có mặt tại đây, và rồi chị hờ hững nhìn sang bàn giấy dành cho biện lý.

Mụ đã ngồi đó, Matilda Houward - Spencer cao dong dỏng, mảnh mai, cả con người toát ra vẻ nghiêm khắc. Mụ có cái đầu hẹp, mái tóc vàng cắt ngắn, bàn tay có ngón thon và nhanh nhẹn, sẵn sàng chỉ mặt, cáo buộc người. Mụ mặc bộ quần áo giản dị màu xám, váy lụa màu xám nhạt, và mắt luôn luôn nhòm chừng quần áo của mình. Con người mụ xám xịt như đá phiến thạch, và cũng cứng y như thế. Cặp giò dài thòng và ốm nhom. Nữ trang duy nhất mà mụ đeo là chiếc kiềng vàng thật mảnh. Mụ lấy ông chánh án Spencer, chỉ gắn thêm họ của chồng vào với họ của mình, chứ không bỏ họ thời con gái, và mụ nỗi danh con người gây kinh hoàng trong đám biện lý. Những vụ án nỗi tiếng của mụ là về hiếp dâm. Cả Ian lẫn Jessie đều không biết điều đó, nhưng ông Martin biết, và ông muốn khóc khi thấy mụ bước vào phòng xử án. Mụ có vẻ tinh ranh mê hoặc của người cầm bia dơ lên cho người khác bắn. Đã một lần, ông cố gắng tranh cãi với mụ trong một vụ án khác, nhưng đã thua. Không ai thắng nỗi mụ. Thân chủ của ông đã tự sát, sau chín ngày đeo đuổi vụ án. Ông đã tưởng kỳ này có đường tương chao, nhưng lại còn nguyên... Matilda, nàng Matilda yêu quý. Và cả Ian lẫn Jessie đều hiểu, qua những điều họ nhìn thấy và cảm thấy.

Ian thấy một người đàn bà khiến anh căng thẳng thần kinh, dường như đang lượn lờ trong cái chuồng vô hình vây quanh bàn giấy mụ. Jessie thấy một người đàn bà tạc trong nước đá, và chị cảm thấy một điều gì khiến chị khiếp sợ. Bây giờ không phải trò đùa nữa rồi, mà là một cuộc chiến tranh toàn diện. Cứ xem cách mụ nhìn anh Ian, chị cũng hiểu liền. Lúc đầu liếc một cái, rồi nhìn soi mói vài lần, coi anh không phải một con người cần tìm hiểu, có lẽ còn không coi anh là một người đàn ông nữa. Mụ nói liến láu vài câu với Houghton, hắn gật đầu nhiều lần, rồi đứng dậy đi ngay. Rõ ràng ai là kẻ cầm cân nẩy mực nhé. Jessie rủa thầm ông biện lý mắc bệnh ruột thừa. Gặp bà chằng này còn non nước gì?

- Mời tất cả đứng dậy...

Ông chánh án đã trở lại chỗ ngồi, không khí trong phòng căng thẳng hẳn. Rõ ràng ông tỏ vẻ vui thích với người mới tới, và nghiêng mình chào bà ta. Khủng khiếp.

Matilda Houward Spencer ngỏ vài lời hỏi han thân mật với bồi thẩm đoàn, hình như tất cả các bồi thẩm đều đáp ứng lại. Mụ có tài gây tin cẩn, cũng như gây kinh sợ vậy. Giọng nói và điệu bộ của mụ toát ra uy quyền, và dấu được tuổi tác, mụ phải già hơn bốn mươi hai, bốn ba. Mụ là con người đáng tin cẩn, một con người có thể lo được mọi việc, có thể săn sóc đến người khác, coi công việc có chạy không. Người đàn bà này có thể điều khiển một cuộc chiến tranh, chỉ huy một sư đoàn, và cũng có thể đứng coi xem trẻ em học môn La tinh có giỏi bằng môn đại số chăng. Nhưng mụ không có con. Mụ mới lấy chồng chưa đầy hai năm. Luật là tình nhân của mụ, ông chồng chỉ là bạn thôi, và ông ấy cũng gần sáu mươi rồi.

Cuộc đấu khẩu mở màn với một nhân chứng không mấy quan trọng. Vị giám định pháp y ra trước tòa không nói điều gì có hại đến Ian, cũng không câu nào giúp đỡ cho Margaret Burton. Ông chỉ chứng nhận rằng đã khám cho ả , thấy có giao hợp, còn hơn thế nữa thì không thể quyết đoán. Mặc cho Matilda Houward Spencer hỏi vặn hỏi vẹo, ông cứ giữ vững lời khai rằng không thấy có bằng chứng nào là dùng vũ lực. ông Martin có phản đối bà biện lý hỏi câu phiền nhiễu, nhưng tòa đã nhanh chóng thông qua, riêng người chứng cứ giữ vẻ mặt tỉnh queo, chẳng hiểu ra thế nào. Jessie ngồi nghe tỏ vẻ khó chịu vô cùng, và sau một giờ đồng hồ chị đành tập trung tâm trí vào sọc đỏ chính giữa trên lá cờ. Chị phải cố gắng nhìn vào đó, trong lúc chị chỉ muốn bay bổng khỏi nơi đang hiện diện, để khỏi nghe... những tiếng tục tĩu cứ vây lấy chị. Những từ đó chị thường lén dở tự điển ra tra, hồi mới mười bốn tuổi với vẻ thinh thích.

Rồi một ngày đã qua đi. Anh chị về nhà, lặng lẽ, tưởng như đã qua một tuần. Thật mệt mỏi, suy nhược phải có mặt ở đó, đương đầu với tất cả những người trong bồi thẩm đoàn cứ nhìn mình xét nét, hay với một kẻ nào đó có ý muốn quan tâm đến mình. Chị cau mày ư? Bồi thẩm đoàn có thể nghĩ là chị đang bực bội - bực bội với anh Ian - hoặc là chị rối trí. Rối trí? Không, anh cưng ạ, tất nhiên là không. Chị mỉm cười ư? Ấy là chị coi thường việc tố tụng. Nếu chị không cẩn thận vấn đề ăn mặc, chúng tưởng chị giàu có lắm đấy. Mặc thứ gì vui mắt một chút, chúng coi là lẳng lơ. Sexy ở ngoài tòa được? Thứ nhất lại ở một tòa xử vụ hiếp dâm nữa? Chúa cấm đấy.

Thôi, mọi chuyện không cần để tâm đến nữa. Anh chị chỉ muốn tỉnh ngủ, mai ra tòa sớm, rồi mọi chuyện sẽ mau chóng êm xuôi. Nhưng dường như câu chuyện chỉ mới bắt đầu. Và cũng phải lo đến cuộc sống nữa chứ. Tối hôm đó, hai người ngồi ăn qua loa, hầu như chẳng nói tiếng nào, và Jessie mau chóng lăn ra ngủ, không biết tới lúc Ian ra khỏi buồng tắm. Chính anh cũng mệt, chẳng muốn nói một tiếng. Mà có gì để nói?

Sáng hôm sau, Jessie còn ngái ngủ, ngồi thõng chân trên xe, nhìn những ngọn đèn còn thắp trên các cao ốc với vẻ mệt mỏi, và chị mỉm cười.

- Em cười gì đấy, Jessie?

- Một ý nghĩ vớ vẩn. Em tưởng lúc này giống như hồi chúng mình cùng đi với nhau tới sở làm ở Nữu Ước. Chị tỏ vẻ tư lự, nhưng anh không mỉm cười.

- Không đúng hẳn như thế.

- Vâng. Chúng ta còn đủ thời giờ ngừng lại, làm vội một ly cà phê trên đường đi không?

Anh chị không còn đủ thời giờ ăn điểm tâm, và lúc này đã gần trễ rồi.

- Ta nên uống cà phê máy ngay tại chỗ đó thì hay hơn, Jessie ạ. Chúng có thể buộc anh cái tội khinh thường, và không cho tại ngoại nữa.

Lạy Chúa! Tất cả chỉ vì một ly cà phê.

- OK, anh cưng. Chị khẽ đẩy vai anh, và châm một điếu thuốc. Bây giờ chỗ duy nhất chị không thể hút thuốc là tòa án.

Chị đưa tay vịn lấy cánh tay anh, và hai người cùng bước lên những bậc thềm tòa Thị Chính. Mọi vật coi sáng sủa và mới mẻ. Buổi sáng thật đẹp đẽ, không cần biết đến những nỗi khủng khiếp đang xảy đến cho cuộc đời anh chị. Hình như Chúa cũng không biết đến điều đó. Người cứ thản nhiên ban cho những ngày đẹp đẽ, nắng ráo.

Hai người tới hành lang bên ngoài phòng xử chỉ còn rảnh rang được ba phút, Jessie vội vã chạy lại chiếc máy pha cà phê.

- Anh muốn uống không?

Anh định đáp không, nhưng lại gật đầu. Vết thương trong tim có vị cà phê mà nặng thêm có quan trọng gì đâu? Anh đón ly cà phê trên tay chị. Tay chị rung dữ, hầu như hất đổ cả ly cà phê.

- Em cưng, phải một năm nữa, chúng mình mới trở lại như cũ được.

- Anh muốn nói tới bàn tay em run rẩy?

Anh mỉm cười nhìn vào mặt chị:

- Em coi tay anh đây, có sao đâu?

Anh đưa bàn tay ra, và hai người cùng cười ròn.

Câu chuyện ngắn ngủi giữa hai người chấm dứt, vì Jessie vừa nhận ra có tiếng ồn ào náo động ở một cánh cửa khép kín gần đó. Có tiếng chân người bước tới và bước đi.

Bốn người đàn ông, một người đàn bà. Có tiếng người nói, hình như vừa xảy ra một chuyện gì quan trọng.

Jessie chú ý ngay tới sự ồn ào đó. Nhưng Ian lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nghiêng đầu qua một bên, lắng nghe chăm chú. Chị muốn hỏi anh có chuyện gì, nhưng không dám. Anh có vẻ để hết tâm trí vào để nghe tiếng động và tiếng nói. Rồi có tiếng xô mạnh cánh cửa, một người đàn bà mặc áo dài len trắng tinh lách vào.

Jessie giật nẩy mình. Người đàn bà đó chính là Margaret Burton.

Ian há to miệng, rồi mím lại ngay. Cả ba người không ai nhúc nhích. Jessie đứng lặng, cảm thấy xúc động, lạnh người, mắt nhìn chằm chằm vào Margaret Burton. Ả đã nhanh chóng ngừng chân, lùi lại một bước, rồi ngừng lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lúc cả ba vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hình như toàn thể tòa cao ốc đột nhiên im lặng, chỉ còn lại có ba người trên thế gian... Không vật gì chuyển động... trừ khuôn mặt của Margaret Burton. Châm chạp, thật chậm chạp, như một mặt nạ bằng sáp chảy ra dưới sức nóng mặt trời, khuôn mặt ả biến đổi, thành một nụ cười khó tả, một nụ cười méo xệch mà ngạo mạn, chỉ Ian mới được thấy. Jessie chăm chú nhìn ả, kinh hãi, và rồi hình như cơ thể chị hoạt động theo nhịp điệu riêng của nó, chị hung hăng xông lên, hất vào mặt Burton chiếc túi xách lủng lẳng trong tay chị.

- Tại sao? Tại sao, đồ khốn kiếp, tại sao?

Tất cả những nỗi đau khổ trong lòng chị tuôn ra qua mấy tiếng đó. Ả kia lùi lại một bước, ngạc nhiên vô cùng, như bừng tỉnh cơn mộng. Ngay khi đó, Ian chồm tới nắm lấy Jessie. Chuyện khủng khiếp có thể xảy ra. Nhìn vào mắt chị, anh thấy sát khí đằng đằng. Và tiếng kêu "tại sao" còn vọng mãi qua các hành lang lót đá hoa trong lúc Margaret Burton chạy trốn, tiếng gót giày đập không đều trên hành lang, và Jessie thổn thức trong vòng tay Ian.

Nhiều người đàn ông xồng xộc chạy tới. Họ quay trở lại ngay khi chỉ thấy có Ian và Jessie đứng đó. Có chuyện gì đâu mà can ngăn: vợ chồng người ta hờn giận nhau, chị vợ khóc lóc thế thôi. Nhưng ông Martin cũng nghe được tiếng động, và vì một lý do gì đó, ông cũng vừa bước tới tòa. Một điều gì đó nhắc ông phải theo dõi tiếng động. và vừa thấy Margaret Burton vội vã chạy qua một cánh cửa gần phòng xử án, ông biết ngay đã có chuyện. Ông thấy Jessie ngồi run rẩy trên chiếc ghế dài, và Ian đang dỗ dành vợ.

- Bà nhà bình thường chứ?

Ian chỉ nhăn nhó, không đáp.

- Chuyện gì vậy?

- Không có chi. Nhà tôi... chúng tôi... vừa chạm trán bất ngờ với cô Burton.

- Cô ta có làm điều gì với bà nhà không? Ông Martin vái trời cho ả đụng đến Jessie. Đó có thể là điều rất tốt đẹp cho vụ án này.

Jessie đã bớt thổn thức, để lên tiếng giải thích:

- Ả mỉm cười!

Ông Martin tỏ ý thắc mắc:

- Mỉm cười?

- Vâng. Ả có vẻ như vừa giết được một người nào, và tỏ ý vui sướng.

- Kìa Jessie... Ian cố trấn an vợ, nhưng anh biết rằng chị nghĩ đúng. Quả thật vẻ mặt của Margaret Burton đúng như thế. Nhưng anh chị là những người duy nhất được nhìn thấy.

- Anh thừa biết vẻ mặt của ả đúng như vậy mà.

Chị cố giải thích cho ông Martin hiểu, nhưng ông không bình luận tiếng nào.

- Bây giờ bà bình thường rồi chứ?

Chị khẽ gật đầu, và hít vào một hơi thật sâu.

- Tôi bình thường rồi.

- Tốt, chúng ta cần phải vào phòng xử. Không nên tới trễ.

Jessie uể oải đứng dậy, hai người đàn ông bối rối nhìn chị. Chị hít vào thật sâu lần nữa, và nhắm mắt lại. Một buổi sáng xấu xa biết mấy!

- Jessie...

- Không. Cứ để em ở lại, em sẽ mạnh mà. Chị đã hiểu Ian muốn nói gì: anh muốn chị về nhà.

Trong lúc ba người bước vào phòng xử, chị cảm thấy đầu choáng váng đôi chút, và chị thắc mắc không hiểu những ai nghe được tiếng la hét của chị, trong lúc ả Burton chạy trốn trên hành lang. Điều thắc mắc của chị cũng mau chóng được giải đáp. Ba người còn cách cửa phòng xử chưa tới một thước đã thấy thanh tra Houghton đứng trước mặt với vẻ thách thức, và hắn hằm hằm nhìn vào mặt Jessie:

- Nếu chị còn làm chuyện này một lần nữa, tôi sẽ bắt giữ chị, và lệnh cho tại ngoại của anh ấy lập tức bị thâu hồi. Cả hai người cùng nằm nhà đá luôn!

Ian có vẻ mặt của người hấp hối, Jessie há hốc miệng. Ông Martin tiến lên phía trước:

- Làm chuyện gì, hả ông thanh tra? Nói cho chính xác.

- Hăm dọa cô Burton.

- Bà Jessie, bà có hăm dọa cô Burton không? Ông Martin hỏi chị với vẻ mặt của một người cha , hỏi đứa con gái lên năm coi bé có cầm chai dầu thơm của má đem đổ xuống bàn trang điểm không.

- Không. Tôi... tôi la hét...

- Bà la câu gì?

- Tôi không biết.

- Nhà tôi chỉ nói "Tại sao?". Tất cả có vậy thôi. Ian bổ túc lời vợ.

- Tôi nghe không thấy có vẻ là lời hăm dọa, ông thanh tra ạ. Ông thấy vậy sao? Sự kiện cụ thể là tôi có nghe bà Clarke kêu tiếng đó vang lên chỗ hành lang, vì thế tôi mới vội vã chạy lại để coi cảnh này.

- Tôi coi đó là lời hăm dọa. (Jessie muốn nói: tôi coi anh là thằng khốn) - Theo chỗ tôi thấy, ông thanh tra ạ, "tại sao" chỉ là một câu hỏi, không phải câu hăm doạ. Chỉ có cách hỏi của ông mới là hăm dọa thôi.

Houghton không nói tiếng nào, quay gót trở lại chỗ ghế ngồi của hắn, gần bên Matilda Houward Spencer. Hắn không có vẻ hài lòng chút nào, Ian cũng vậy. Jessie cảm thấy anh đứng gần bên chị, run rẩy.

- Anh phải giết thằng con chó này, trước khi vụ án xử xong.

Nhưng ông Martin nghiêm sắc mặt nhìn hai người, khiến anh chị đều khựng lại.

- Không, ông bà hãy ngồi xuống đây, làm bộ mặt tỉnh queo cho tôi nhờ. Và tức thời! Rõ chưa? Cả hai người nhé! Bà Jessie bà cũng nên hiểu mới được . Mỉm cười cho xinh đẹp, cười lên. Tươi cười hơn nữa kìa. Và nắm lấy cánh tay bà đi chứ, ông Ian. Lạy Chúa, điều chúng ta cần đến là để cho bồi thẩm đoàn nghĩ rằng có chuyện lộn xộn. Nhưng lại không có gì hết. Nhớ kỹ điều đó.

Nói rồi, ông Martin tiến lại phía chiếc bàn ở đầu phòng, nhìn quanh với vẻ nghiêm trang, nhưng không quan thiết. Ông nhìn về phía bồi thẩm đoàn mỉm cười, và vào phòng với vẻ hiền từ. Jessie và Ian giữ vẻ tỉnh táo không được hoàn toàn, nhưng họ cố gắng. Họ vẫn còn phải chịu đựng lời khai của Burton. Nhưng đặc biệt là sau khi thấy nụ cười ma quái kia, họ nghe câu chuyện của ả không đến nỗi tệ hại như họ đã lo sợ.

Ả ngồi trên chiếc ghế dành cho nguyên cáo trước vành móng ngựa, thật đoan trang, kể lại câu chuyện cũ. Với chiếc áo dài trắng ả trông thật trinh trắng, vẻ đàng hoàng như một phu nhân. Ả ngồi rất nghiêm trang, tưởng như ngay trước khi bước vào phòng xử án, hai cặp giò của ả đã gắn liền làm một, và Jessie nhận thấy rằng bây giờ tóc ả có màu nâu hơn là đỏ.

- Cô Burton, cô có thể cho tòa biết chuyện xảy ra thế nào chăng?

Bà biện lý mặc đồ màu xám sẫm, tương phản hoàn toàn với bộ đồ của nguyên cáo. Câu chuyện kể của cô Burton tất nhiên là không có gì thay đổi. Đợi cô kể hết, bà biện lý lên tiếng hỏi:

- Chuyện tương tự như vậy đã xảy đến với cô trước đây lần nào chưa?

Nguyên cáo cúi đầu rũ xuống, chỉ nghe thoảng qua một tiếng thì thầm "Chưa". Giọng rất nhẹ, như chiếc lá rơi xuống đất, và Jessie bấm móng tay vào lòng bàn tay. Xưa nay, chưa bao giờ chị ghét người nào cay đắng như lần này. Ngồi đây, nhìn ả, phải nghe ả nói, chị muốn nỗi hung giết ả.

- Cô cảm thấy ra sao, sau khi bị y bỏ rơi, ở lại trong khách sạn tồi tàn đó?

- Tôi cảm thấy muốn tự sát. Tôi ngồi suy nghĩ một hồi lâu. Vì thế mãi sau tôi mới đi thưa cảnh sát.

Đóng tuồng hay lắm. Xứng đáng để khán giả đứng dậy chúc mừng, và vỗ tay hoan hô đấy. Nhưng còn tẻ nhạt lắm, chưa vui nỗi đâu. Jessie biết rằng Margaret Burton đã nhờ những điệu bộ đoan trang mà chiếm được đầy đủ cảm tình của bồi thẩm đoàn.

Ông Martin có thể làm gì được bây giờ? Nếu xé ả ra làm trăm mảnh, ông sẽ bị các bồi thẩm chán ghét liền. Thẩm vấn ả gắt gao chẳng khác nào đem xe lăn đường (hủ lô) cán qua một bãi mìn.

Sau khi thẩm vấn hơn một giờ đồng hồ, Matilda Houward Spencer ngừng hỏi, và đến lượt ông Martin. Jessie cảm thấy bao tử dâng lên, rồi hạ xuống thật nhanh.

Chị không thể chịu đựng nỗi nữa, nhưng bắt buộc cứ phải chịu. Và chị tự hỏi anh cảm thấy ra sao, lúc phải ngồi lẻ loi, tách biệt với thế giới chung quanh, với thân phận bị cáo, thằng hiếp dâm. Chị rùng mình.

- Cô Burton, tại sao sáng nay cô mỉm cười với ông Clarke, lúc ở ngoài phòng xử? Câu hỏi đầu tiên của Martin khiến tất cả mọi người trong phòng xử ngỡ ngàng, ngay cả Jessie. Bồi thẩm đoàn tỏ vẻ kinh ngạc, trong lúc Houghton ghé tai thì thầm với bà biện lý.

- Mỉm cười?... Tôi... tại sao... Tôi không... Tôi không mỉm cười với hắn.

Ả đỏ mặt, tỏ vẻ tức giận vô cùng, không còn vẻ gì của cô trinh nữ vừa mới rồi.

- Vậy cô đã làm gì?

- Tôi... không có gì hết... Tôi... tôi muốn nói... tôi không biết tôi đã làm gì. Lại trở về là nàng trinh nữ, và bất lực thấy tội. Tôi chỉ xúc động mạnh thấy hắn ở đây, và vợ hắn đã chửi tôi. Bà ta...

- Bà ta đã làm vậy ư? Bà chửi cô thế nào? - Ông Martin tỏ vẻ rất vui thích, và Jessie tự hỏi không biết có phải quả thật như thế không. Khó mà biết nỗi lòng dạ ông này, và mỗi ngày chị càng biết được thêm về ông ta - Nói tiếp đi, cô Burton, đừng thẹn thùng chứ. Cho chúng tôi biết bà ta đã réo gọi tên cô thế nào. Nên nhớ rằng cô đã tuyên thệ nói thật đấy nhé.

Ông mỉm cười với cô, tỏ vẻ mong đợi.

- Tôi không nhớ bà ta réo tên tôi ra chửi như thế nào.

- Cô không nhớ? Tốt. Một cuộc chạm trán nẩy lửa như thế, mà cô lại không nhớ bà ta đã chửi cô thế nào?

- Phản đối, thưa quí tòa? Matilda Houward Spencer nhảy dựng lên, vẻ bực tức, rất bực tức.

- Đủ rồi!

- Vâng. Nhưng chỉ xin hỏi cô một điểm thứ yếu thôi... có phải quả thật cô đã liếc mắt với ông Clarke, hay gần như thế...

- Phản đối!

Giọng bà biện lý nghe yếu hẳn, trong khi ông Martin mỉm cười, hiền lành. Ông đã thắng một điểm.

- Đủ rồi!

- Rất ân hận, thưa quý tòa.

Nhưng mở đầu như vậy là tốt rồi. Sau đây, ta cứ thừa thắng xông lên thôi. Ả đã bị đánh bại, lợi dụng, lạm dụng, hạ nhục. Nhiều câu ả nói ra đã bị cười nhạo.

- Đúng sự thật, cô mong đợi điều gì ở ông Clarke?

- Ông muốn nói gì? Nguyên cáo tỏ vẻ kiêu hãnh, nhưng bối rối.

- Tốt. Cô có nghĩ là tới khách sạn ông ấy sẽ đề nghị chuyện hôn nhân, hoặc là rút trong túi ra một chiếc nhẫn đính hôn, hoặc là... Thôi được, cô mong đợi điều gì?

- Tôi không biết. Tôi... hắn... tôi chỉ nghĩ rằng hắn muốn một chầu rượu. Dầu sao, hắn có vẻ hơi say.

- Cô có thấy ông ta quyến rũ không?

- Tất nhiên là không?

- Vậy tại sao cô lại muốn uống rượu với ông ấy?

- Bởi vì... Ồ, tôi không biết. Bởi vì tôi nghĩ hắn là một người lịch sự. Ả có vẻ thích thú về câu trả lời này, tưởng chừng như câu đó nói lên tất cả.

- À há. Thế đấy? Một người lịch sự. Liệu rằng một người lịch sự có dẫn cô vào một khách sạn ở đường Market không?

- Không.

- Ông Clarke dẫn cô lại khách sạn ở đường Market... hay cô dẫn ông ta ?

Ả giận dữ, đỏ mặt, rồi gục mặt vào bàn tay, lẩm bẩm câu gì không ai nghe được, cho đến lúc ông chánh án phải nhắc nhở ả nói tiếp.

- Tôi không dẫn hắn tới chỗ nào hết.

- Nhưng cô đã đi với ông ấy, dù rằng cô không thấy ông ta có vẻ quyến rũ.

- Cô có đặc biệt ưa thích, muốn uống chầu rượu đó với ông ta không?

- Không.

- Vậy cô muốn gì? Úi! Câu này hay đây, Jessie muốn nở nụ cười.

- Tôi muốn... tôi muốn... kết bạn.

- Bạn bè? Ông Martin lộ vẻ vui thích hơn. Ả đã tự biến mình thành lố bịch.

- Không. Không phải bạn bè. Ồ, tôi không biết. Tôi muốn tới sở làm.

- Vậy tại sao cô lại đồng ý đi cùng, và uống rượu với ông ấy?

- Tôi không biết.

- Cô có hứng không?

- Phản đối!

- Đặt lại câu hỏi đi, ông Schwartz.

Lại phải thêm hai tiếng đồng hồ nữa ông Martin mới xong phần chất vấn. Lúc hết giờ, Jessie cảm thấy cơ thể chị tan biến vào một khoảng không gian nhỏ hẹp, vô hình và mờ nhạt. Chị cũng không thể tưởng tượng Margaret Burton cảm thấy thế nào lúc ả khóc lóc, được dìu ra khỏi vành móng ngựa. Ả được thanh tra Houghton chăm sóc, trong lúc Matilda Houward Spencer thu dọn giấy tờ. Jessie có cảm tưởng rằng bà biện lý khắc nghiệt này quan tâm đến vụ án, chứ không quan tâm đến nạn nhân.

Ông chánh án kêu gọi tạm nghỉ, và đình án tới thứ hai tuần sau. Hai người đứng câm lặng một lúc lâu trong phòng xử. Bấy giờ mới chỉ là giờ ăn trưa thôi, nhưng Jessie muốn leo lên giường, ngủ một giấc dài cả năm trời. Chưa bao giờ trong đời, chị cảm thấy mệt mỏi đến thế. Ian trông cũng già hơn lúc sáng tới năm tuổi.

Khi anh chị ló đầu ra khỏi phòng xử án, có ông Martin đi theo, thì không thấy mặt Margaret Burton chỗ nào. Chị đã được mấy người hầu cận của ông chánh án hộ tống đưa ra khỏi phòng, và ông Martin đoán rằng có lẽ ả đã được đưa qua một cánh cửa bí mật để tránh một cuộc đụng độ như lúc buổi sáng. Ông có cảm tưởng rằng Houghton không hoàn toàn tin cậy cô ả này nữa, và cũng không muốn chuyện rắc rối như hắn vừa gây ra.

Ba người bước ra ngoài nắng, Jessie có cảm tưởng chị không được thấy nắng từ mấy năm rồi. Thứ sáu. Hôm đó là thứ sáu, kết thúc một tuần lễ dài vô tận, và bây giờ có hai ngày dành trọn cho anh chị. Hai ngày rưỡi mới đúng. Chị chỉ ao ước có một điều là về nhà, quên hẳn cô ả khùng điên và của quý của ả, mà dường như vợ chồng chị đang chôn vùi cuộc đời trong đó. Coi sao giống với một vở tuồng Hy Lạp đến thế, và quả thật... bồi thẩm đoàn đang sẵn sàng cổ vũ.

- Em đang nghĩ gì vậy? Ian vẫn lo lắng cho vợ, sau vụ ầm ĩ sáng nay. Có lẽ lúc này anh lại lo lắng hơn lên. Lời khai của nguyên cáo có vẻ bất lợi cho anh.

- Em không biết. Em không chắc có suy nghĩ nỗi một điều gì. Chỉ thấy trôi nỗi, lạc lõng thôi.

- Tốt. Ta nên về nhà cho hết lạc lõng. Nên chăng?

Anh lặng lẽ dẫn chị ra xe, mở cửa cho chị. Chị lách mình ngồi vào ghế mà có cảm tưởng mình vừa sống qua hai trăm năm. Nhưng chiếc xe Volvo đối với chị rất quen thuộc, cho chị cảm tưởng đang ở trong nhà. Chị cần đến nhà hơn lúc nào hết, muốn có ngay bây giờ. Chị muốn xua đuổi mọi chuyện sáng nay ra khỏi tâm trí:

- Anh nghĩ sao, anh cưng? Chị nhìn anh qua khói thuốc lá anh đang hút, trong lúc lái xe về nhà, chạy chậm chạp.

- Em muốn nói gì? Anh cố tránh câu hỏi của chị.

- Ý em muốn hỏi, theo ý anh thì vụ này đi đến đâu? Ông Martin có nói với anh điều gì không?

- Không nhiều. Ông đang chơi chặt chẽ.

Chị gật đầu. Lúc chia tay, ông Martin không nói nhiều, chỉ muốn gặp anh chị tại văn phòng ông vào ngày thứ bảy.

- Nhưng anh đoán rằng mọi việc sẽ êm xuôi. Tất nhiên là êm xuôi, bắt buộc phải vậy.

- Em cũng thấy có vẻ êm xuôi.

Êm xuôi ư? Lạy Chúa, sao có vẻ khủng khiếp quá. Nhưng đoán chừng vậy thôi, phải không nào.

- Anh thích điệu bộ của ông Martin.

- Em cũng vậy.

Cả hai vẫn tin tưởng họ sẽ thắng, nhưng bây giờ họ bắt đầu nhận định được cái giá phải trả. Không phải bằng tiền bạc, xe hơi, mà bằng máu, ruột gan và tâm hồn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.