Jessie ngừng lại chỗ tiền sảnh, gọi về cửa tiệm. Giọng Zina nghe máy tỏ vẻ quan tâm:
- Chị Jessie, chị mạnh chứ?
Hai cô chỉ biết chị về nhà lúc mười giờ rưỡi sáng nay, không dè chị lại ra đi liền.
- Chị mạnh. Ở chỗ hai em, mọi việc trôi chảy chứ?
- Tất nhiên tốt lành cả. Chị có tới tiệm không?
- Sau bữa ăn trưa mới được. Gặp lại các em sau.
Jessie buông điện thoại, không để Zina hỏi thêm câu nào. Chị ra nhà xe hỏi lấy chiếc Morgan. Chị phải tới Pháp đình để thăm Ian.
Bây giờ chị mất bớt đi hai ngàn đô-la, nhưng cảm thấy dễ chịu hơn. Chị đã để lại tờ chi phiếu, bỏ trong ba thư màu xanh, ở bàn giấy của cô thư ký, kê gần cửa ra vào. Đó là phần đầu số tiền công của ông Schwartz. Đúng như lời chị nói Zina, chị rất mạnh khỏe. Bây giờ trong sổ tiết kiệm của vợ chồng chị chỉ còn lại một trăm tám mươi mốt đô-la, nhung anh Ian có một luật sư cãi cho. Ham vui làm chi, để phải trả cái giá đắt đến thế?
Jessie cố quên mọi chuyện, để đừng suy nghĩ gì nữa, trong lúc chị lái xe chạy ngang thành phố. Chị chẳng giận dỗi gì lắm, chỉ bối rối đôi chút thôi. Chuyện gì đã xảy ra? Người đàn bà kia là ai? Tại sao ả lại làm chuyện đó để hại vợ chồng chị? Ả có chuyện gì chống lại anh Ian? Sau khi nói chuyện với ông Martin, Jessie cảng tin tưởng hơn bao giờ hết là anh Ian không làm chuyện gì bậy – anh chỉ rước một ả hư hỏng để vui thú một buổi chiều. Lạy Chúa tôi, ảnh đã rước phải một ả hư hỏng!
Jessie tìm được một chỗ đậu xe ở đường Bryant, bên kia đường là một dãy dài những căn nhà, văn phòng của các chưởng khế, đèn nê-ông thắp sáng trưng. Chị thắc mắc không biết chiều mai nên đến văn phòng của ông nào để mặc cả. Tất cả đều coi nhẹ thể, chị chẳng muốn vào bất cứ một văn phòng nào để tránh rét. Hãy đi lo công việc đi đã. Chị bước mau vào tòa nhà Pháp-đình, ở đó có một máy dò chất nổ kiểm soát quanh người chị, trong lúc một anh gác lục lọi chiếc túi xách tay. Chị phải ngừng lại xin giấy phép vào thăm trại giam, trình bằng lái xe, chứng minh chị là vợ anh Ian. Một đám đông người đang đứng xếp hang, như dòng người tiến về phía trước cũng nhanh chóng. Một đám người coi vẻ bù xù, quần áo lôi thôi, và Jessie nỗi bật trong đám đó. Chiều cao của chị khiến chị vượt khỏi tất cả những người đàn bà, và phần lớn đàn ông, và bộ quần áo màu xanh dương đậm của chị coi lạc lỏng. Những bà da trắng mặc áo giả da, đầu tóc để xù xụ như tổ ong và đi dép trắng. Đàn ông da đen mặc thứ gì như áo ngủ hay pyjama bằng xa-tanh rẻ tiền. Một đám đông người coi vẻ hấp dẫn, nhưng để đóng phim thì được, chứ không nên có trong cuộc sống. Chị không ngăn nỗi ý nghĩ: không hiểu người đàn bà đã ăn nằm với Ian nó giống một ả nào trong đám này không. Chị mong rằng không, vấn đề này cũng chẳng quan trọng gì. Đầu gối chị bắt đầu run run, và chỉ không hiểu phải nói gì với anh đây? Còn nói gì được? Lên tầng lầu sáu. Chị có cảm giác dâng lên, sụt xuống trong bao tử, trong lúc chị tự hỏi không hiểu phòng giam trông như thế nào. Chị chỉ thoáng trông thấy nó một lần, thời gian thật ngắn ngủi, lúc chị tới đón anh ra lần trước, và cảm ơn Chúa, từ đó đến nay chị không có dịp thăm viếng lần nào. Lần đó, chị chỉ tới nơi, và đón anh ra. Lần này thì khác hẳn.
Chiếc thang máy đã đưa chị lên tầng lầu sáu, và chị biết có một điều là chị ao ước được thấy mặt anh Ian. Chị biết rằng chị có thể vượt qua muôn ngàn trở ngại, nén sợ, nén giận, chỉ để gặp anh Ian.
Các người thăm tù xếp hang một đợi bên ngoài cánh cửa sắt và một gác dan cho họ vào phòng bên trong từng nhóm năm hay sáu người và trở ra qua một cửa khác ở góc phòng xa xa phía bên kia. Jessie có cảm tưởng rằng những người ấy chìm xuống dòng nước mất tiêu, không bao giờ thấy lại nữa.
Lát sau, Jessie được vào phòng. Căn phòng đó nóng bức, ngột ngạt và không có cửa sổ, và thắp sáng bằng đèn huỳnh quang. Có những ngăn kiếng rất dài đục ở tường bên trong, bên cạnh có những kệ đặt máy điện thoại. Chị nghĩ rằng có thể được trông thấy mặt anh qua một cửa sổ, nhưng bây giờ không nên nghĩ đến chuyện đó nữa. Gọi điện thoại biết nói gì đây?
Khuôn mặt anh hiện ra ở một cửa sổ xa xa, và chị thắc mắc không biết tìm lối nào để đến với anh. Anh đứng yên chỗ đó, nhìn chị và chị cảm thấy nước mắt trào lên mắt, cay cay. Chị phải kìm giữ, không để mình khóc lóc chỗ này… không được…. không được! Chị chậm rãi tiến đến chỗ điện thoại, cảm thấy se thắt trong tim và cẳng chân run run, nhưng chị vẫn bước đi đặt một chân tiến lên, rồi tới chân sau. Anh không nhìn thấy tay chị rung động, trong lúc chị ngần ngừ đưa tay vẫy gọi anh. Rồi đột nhiên chị nhìn vào tận mặt anh và chị nắm lấy ống nghe trong tay. Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong khoảnh khắc. Và an lên tiếng trước:
- Em mạnh chứ?
- Mạnh. Còn anh ra sao?
Anh yên lặng giây lát, rồi gật đầu, cười nhếch mép:
- Khủng khiếp. Nụ cười của anh nhanh chóng tan biến. - Ồ em cưng, anh rất buồn đã đưa em vào hoàn cảnh này. Chuyện nhảm nhí, bậy bạ… Anh nghĩ rằng tất cả những gì anh muốn nói với em, Jessie ạ, là anh yêu em, và anh không hiểu vì sao cả câu chuyện nhảm nhí này lại xảy ra. Anh không biết chắc em có nắm được hay không?
- Anh nghĩ sao? Em bỏ rơi anh hả? Đã bao giờ em làm vậy chưa?
Chị có vẻ rất đau khổ. Anh muốn quay mặt đi. Nhìn chị lúc này thật khổ tâm, rất khổ tâm.
- Không. Nhưng đây không phải là chuyện bình thường, như vấn đề làm ăn em thường gặp. Anh muốn nói rằng đây là… Trời ơi anh biết nói sao bây giờ hả Jessie?
Chị khẽ mỉm cười đáp lại anh.
- Thì anh vừa mới nói rồi đó. Và em cũng yêu anh nữa. Đó mới là điều quan trọng. Chuyện này chúng ta sẽ gỡ rối ra thôi.
- Đúng, nhưng… em Jessie, nghe chừng chẳng dễ dàng đâu. Mụ đàn bà kia nhất định buộc chết cho anh, và thằng cớm Houghton hành động như thể hắn nắm trong tay một con yêu râu xanh.
- Anh cưng, hắn có phải vậy đâu?
- Hắn nói chuyện với em?
Ian tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ngay trước khi hắn tới nhà gặp anh.
Ian tái mặt:
- Hắn có nói cho em biết là chuyện gì không?
Chị lắc đầu, nhìn ra chỗ khác.
- Ồ Jessie… em đã gặp phải chuyện khủng khiếp không thể tả. Chính anh cũng không tin nỗi.
- Em cũng vậy. Nhưng chúng ta sẽ vượt qua. Chị mỉm cười khuyến khích anh. – Anh nghĩ sao về ông Martin?
- Ông Schwartz hả? Anh ưa ông ấy. Nhưng hình như em phải chi đậm lắm, phải vậy không?
Jessie định lờ đi, nói một câu xen vào, nhưng chồng chị đã cắt ngang:
- Bao nhiêu? Trong mắt anh có vẻ đau xót, chua cay.
- Chẳng quan trọng gì.
- Có thể không, đối với em, nhưng với anh thì quan trọng đấy. Bao nhiêu?
- Hiện thời hai ngàn, thêm năm ngàn nữa nếu ra tòa.
Chị không thể tránh nhìn vào mắt anh. Chị phải nói thật cho anh biết.
- Em có nói rỡn không đấy?
Chị lắc đầu đáp lại:
- Người mà em nói chuyện trước ông Martin đòi mười lăm ngàn, tiền mặt, và trả ngay vào cuối tuần này.
- Lạy Chúa tôi! Jessie ạ… chuyện vô lý hết sức. Nhưng anh sẽ trả lại em tiền em đã đóng cho ông Schwartz.
- Anh làm em phiền lòng, cưng ạ.
- Anh yêu em, Jessie .
Hai người nhìn nhau đắm đuối, và Jessie lại cảm thấy mắt cay cay.
- Tại sao tối hôm qua anh không gọi dây nói cho em?
Chị không kể với anh rằng suốt đêm qua đã nằm dài trên sàn nhà, đợi anh, khiếp sợ, hầu như mê sảng, nhưng mệt quá chẳng động đậy. Chị đã cảm thấy cơ thể tê liệt, đầu óc quay cuồng.
- Làm sao anh có thể gọi cho em được, hả Jessie? Anh biết nói gì? (Thì nói yêu em không được sao?)… Anh bị xúc động mạnh. Anh chỉ ngồi một chỗ, choáng váng. Anh không hiểu nỗi chuyện này.
Thế tại sao anh lại chơi ả ta? Đốt anh đi! Nhưng thoáng giận dữ trong mắt chị biến ngay đi, chị ngước mát nhìn lên anh. Anh có vẻ đau khổ hơn chị. Hơn rất nhiều.
- Tại sao anh lại cho rằng ả kết tội anh, về tội… tội…
- Hiếp dâm? Anh nói giọng buồn thản, rầu rĩ – Anh không hiểu. Có lẽ ả ta bệnh hoạn hay điện rồ, hay giận đời, cũng có thể ả vòi tiền, anh biết chó thế nào được? Anh cũng điên mới làm một chuyện như thế. Jessie, anh… Anh nhìn ra chỗ khác, rồi lại nhìn ngay vào mắt chị, mấy giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt anh. – Làm sao chúng ta sống nỗi với chuyện như thế này? Làm sao em sống nỗi, Jessie? Mà không ghét anh? Và… quả thật… anh chẳng biết…
- Anh đừng nói nữa. Tiếng chị nói vào điện thoại nhẹ như tiếng thì thầm. - Tốp ngay đi! Chúng ta sẽ xem xét chuyện này, và sẽ gỡ rối được thôi, và chúng ta không bao giờ phải nghĩ đến nó nữa.
- Nhưng em không thể. Anh nói thành thật, Jessie, em chịu nỗi không? Mỗi lần thấy mặt anh, em không ghét anh đôi chút vì nghĩ đến ả kia, và đến số tiền lớn em phải chi ra, và… mẹ kiếp! Anh đưa tay vò đầu rồi sờ vào túi tìm thuốc lá. Jessie nhìn chồng chăm chú, và đột nhiên để ý đến vạt áo của chồng. Anh mặt chiếc áo pyjama trắng bằng vải như của bệnh viện.
- Lạy Chúa, sao anh mặc thế kia? Chúng không để cho anh có thời giờ mặc quần áo đàng hoàng hay sao?
Đôi mắt chị mở lón, tưởng chừng chị đang thấy trung sĩ Houghton lôi chồng chị ra khỏi nhà, quần cụt, áo cánh.
- Em cưng, anh ăn mặc lôi thôi lắm phải không? Chúng lấy quần áo anh đem xuống phòng thí nghiệm coi có rây tinh trùng không. (Chuyện xấu xa, kinh tởm…) – Anh đang cần vài bộ quần áo để ra tòa vào sáng ngày mai. - Rồi anh trầm tư suy nghĩ một lúc, và rít một hơi thuốc. – Anh không hiểu gì về chuyện này. Em biết đấy, nếu ả vòi tiền, thì chỉ cần gọi cho anh và làm tiền anh. Anh có nói với ả là anh đã có vợ .
- Vậy thì dễ thương quá rồi… không lý do gì để chị dò hỏi anh nữa. Chị nhìn lại Ian, nhìn bộ pyjama bằng vải trắng nhăn nheo, nhin khuôn mặt trai tơ của anh, mái tóc hung vàng rối bời, nhìn nhữngngười chung quanh như ở trong một nhà thương điên, và chị cười phá ra.
- Em có bình thường không đấy?
Đột nhiên anh thấy kinh hãi. Chuyện gì xảy ra nếu chị nỗi cơn mê sảng? Nhưng chị không có vẻ gì là mê sảng cả, chị có vẻ thành thật vui vẻ.
- Anh thấy có điều gì lạ lùng? Em rất khỏe mạnh. Và em yêu anh. Em chỉ thấy chuyện này kỳ cục, vì thế, anh vui lòng trở lại nhà chứ? Anh biết không, anh mặc pyjama trông đẹp lắm.
Tiếng cười ròn này anh đã nghe biết bao lần vào lúc hai giờ sáng, khi chị chọc ghẹo anh về chuyện anh đi quanh nhà đọc tác phẩm của mình, quần áo phong phanh, bút chì dắt mang tai. Cũng là tiếng cười ròn lúc hai người đứng dưới vòi sen té nước vào nhau, hay khi chị cù chân anh lúc anh lên giường. Jessie là vậy. Nghĩ đến đó, đột nhiên anh mỉm cười. Từ lúc bắt đầu câu chuyện, anh chưa được cười như thế này.
- Em dễ ghét lắm, nhưng anh yêu quý em. Em có vui lòng lãnh anh ra khỏi ngôi nhà đáng nguyền rủa này, để anh có thể trở về nhà, và…
Nói đến đây, anh ngừng ngang, tái mặt, nhớ đến lời nói đùa chọc ghẹo vợ trước đây.
- Yêu em chứ gì? Tại sao không?
Hai người cùng nhăn mặt, nhưng không nói gì. Bây giờ chị an tâm rồi. Chị đã có Ian ở ngay trước mặt, biết rằng mình được thương yêu, yên ổn và có người che chở. Ian đi khỏi, nhà yên tĩnh quá, tưởng như anh đã chết. Nhưng anh không chết, anh vẫn còn sống. Anh luôn luôn sống, và là của chị hoàn toàn. Đột nhiên chị muốn nhảy múa, đứng giữa nhà tù, giữa đám đầu trộm đuôi cướp mà nhảy múa, Chị đã có Ian trở về với chị.
- Anh ơi, vì sao em yêu anh quá lắm như thế?
- Vì em dại dột, nhưng anh lại yêu em chỉ vì vậy. Này em, có thể nghiêm trang một lát được không?
Nét mặt anh lộ vẻ muốn nói chuyện nghiêm chỉnh, nhưng Jessie vẫn cười sằng sặc, đôi mắt chị có sọc máu, vẻ mệt mỏi.
- Chuyện gì vậy?
- Anh muốn nói chuyện anh sẽ trả lại em số tiền bỏ ra. Anh muốn vậy.
- Đừng thắc mắc chuyện đó.
- Nhưng anh muốn vậy. Anh nghĩ là đến lúc anh phải kiếm công ăn việc làm trở lại. Không phải làm công việc như hiện nay anh đang làm, Jessie ạ. Em cũng biết đấy.
- Vâng, anh sẽ làm việc. Nhưng anh nói “công việc anh đang làm không phải là việc” là nghĩa lý gì? Chị tỏ vẻ kinh hãi trở lại.
- Anh muốn nói rằng anh không thích ru rú xó nhà, dù rằng đó là điều lợi ích cho sự nghiệp viết lách của anh. Nó có hại cho bản thân anh, và tệ hại cho cuộc hôn nhân của chúng mình.
- Thúi!
- Đừng có chửi bậy. Anh nói chuyện nghiêm chỉnh. Nhưng chưa phải lúc, cũng không phải chỗ để bàn chuyện đó. Anh chỉ muốn nói để em biết rằng bao nhiêu tiền em vỏ ra vì vụ này, anh sẽ hoàn trả đầy đủ. Rõ chưa? Chị muốn lẩn tránh, thì giọng nói của Ian vang lên lớn hơn bên tai chị. – Anh muốn vậy, Jessie à. Đừng dằn vặt anh về chuyện này. Em không phải phí tổn vì anh đâu.
- Đồng ý!
Chị nhìn anh chăm chú. Ngay lúc đó, một gác dan vỗ vào chị. Cuộc thăm viếng đã chấm dứt. Nhưng vợ chồng chị còn nhiều điều chưa kịp nói.
- Yên tâm đi, em cưng. Sẽ gặp em ngoài tòa vào ngày mai.
Anh thấy vẻ lo lắng trên mặt chị.
- Anh có thể gọi dây nói cho em vào tối nay không?
Anh lắc đầu:
- Không, chúng không cho phép anh đâu.
- Ồ, nhưng em cần nghe tiếng anh nói… em cần đến anh… anh Ian!
- Ráng ngủ một giấc cho ngon, vì ngày mai còn phải ra tòa. Em hứa chứ?
Chị gật đầu, trông như đứa trẻ con, và anh mỉm cười với chị:
- Anh yêu em lắm, Jessie ạ. Em vui lòng giữ sức khỏe… vì anh.
Chị lại gật đầu:
- Cả anh nữa chứ? Ian… em… em chết mất, nếu thiếu anh.
- Đừng nghĩ như vậy. Thôi gặp em ngày mai, Jessie ạ… cảm ơn em, về mọi chuyện.
- Em yêu anh.
- Anh cũng yêu em.
Tới đây, điện thoại chợt im tiếng. Chị đưa tay vẫy anh và theo đoàn người tiến vào thang máy. Bây giờ còn mình chị, giữa đám người này. Ian đã đi khỏi. Nhưng bây giờ đổi khác rồi. Chị nhớ kỹ cách anh nhìn, tiếng anh nói, màu tóc của anh, và dường như có cả mùi da thịt của anh nữa. Anh hiển hiện rõ ràng. Anh vẫn ở lại với chị.