Chử Điềm ngủ một giấc đến gần trưa, trong khoảng thời gian đó Từ Nghi gọi
điện về một lần, cô ừ ừ có lệ sau đó nằm nhoài ra giường ngủ tiếp. Tự
cho rằng thành công, ai ngờ vị thượng úy tham mưu lục quân nào đó còn
nhanh trí hơn cô nhiều, lại liên tiếp gọi về hai cuộc. Quấy rầy đến mức
cô phải tức giận chồm dậy, ăn sáng xong lại trở về giường ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại vẫn là bị điện thoại đánh thức. Vốn cho rằng Từ Nghi gọi,
nhưng cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến cô tỉnh táo lại, nhận cuộc
gọi liền.
“Cô út?”
Đầu bên kia không phải là Phó Dục Ninh
mà là cô ruột của Chử Điềm, cũng chính là em gái ruột của Chử Ngật Sơn.
Người cô này mồ côi từ bé, bà nội Chử Điềm sau khi sinh bị băng huyết
nên đã chết, do vậy tên của bà là do Chử Ngật Sơn – người chẳng có văn
hóa mấy đặt, gọi là Chử Đồng Mai.
Chử Đồng Mai nói chuyện với cháu gái bằng tiếng phổ thông đậm giọng địa phương.
“Điềm Điềm, dạo này con sống ổn không? Cô nhớ con quá!”
Một câu hỏi khiến mũi Chử Điềm hơi cay cay. Cô rất có tình cảm với cô út
này, bởi vì hồi bé khi Chử Ngật Sơn chạy xe chở hang, bận gây dựng sự
nghiệp, là bà đỡ đần mẹ chăm cô khôn lớn. Cũng vì vậy hôn sự của bà bị
muộn, hai mươi lăm tuổi mới gả cho một người đàn ông ở quê nhà.
Chử Điềm vội đáp:
“Cô, dạo này con sống tốt lắm. Công việc của con bận bịu suốt không có thời
gian về thăm cô. Cô dượng có rảnh thì đến thành phố B chơi nhé!”
“Chỗ bọn con xa quá, cô và dượng hai người đến không biết phải tốn bao nhiêu tiền.”
“Không xa đâu, cô dượng đến đây cứ ở chỗ con, con sẽ trả tiền xe cho cô dượng.”
“Cô chẳng cần con tiêu phí khoản tiền ấy đâu.” – Chử Đồng Mai cười nói – “Cô gọi điện đến là muốn nói với con chuyện ba con.”
Chử Điềm vừa nghe đã lập tức cảnh giác.
“Có phải con không nhận điện thoại của ông ta nên ông ta bảo cô gọi đến chuyển lời không?”
“Không phải, là chuyện của bản thân cô” – thoáng do dự, Chử Đông Mai hỏi cô –
“Trước đó vài ngày ba con có về quê, trong lúc vô tình nghe ông ta nhắc đến
chuyện mua căn nhà nhỏ ở thành phố B, có phải là mua cho con không?”
“Con không nghe ông ta nhắc đến, mà dù ông ta mua con cũng không cần.”
Chử Điềm nói rất kiên quyết.
“Ôi, đứa cháu ngốc, cháu nghĩ đơn giản quá, cô cảm thấy căn nhà này tám phần là mua cho Triệu Tiểu Tĩnh rồi.” – Chử Đông Mai căm hận nói – “Nghe ba
con nói, người phụ nữ này lần trước đến thành phố B, trở về vẫn ồn ào
đòi mua nhà ở đó. Nói nào là bảo đảm tăng giá, chỉ lời không lỗ, cô thấy chắc chắn là ả muốn dọn đến đó sống thôi.”
Chử Điềm vẫn thật sự không nghĩ đến mức độ này, không khỏi hơi giật mình.
Trong điện thoại, Chử Đông Mai vẫn đang nói:
“Anh cả cũng thật quá hồ đồ, sao ả đàn bà đó nói gì ông ta cũng đồng ý vậy.
Tiền của ông ta cũng đâu phải trên trời rơi xuống, là tiền cực khổ kiếm
được, tại sao có thể để người khác phung phí. Ả đàn bà kia cũng vậy,
lòng tham không đáy, rắn muốn nuốt voi.”
Nghe thấy lời này của Chử Đông Mai, Chử Điềm bật cười:
“Chuyện này cô không cần quan tâm thay ông ta, ông ta cho mình có nhiều tiền,
mà còn rất khôn ngoan nữa, Triệu Tiểu Tinh giở trò gì cũng không thể
trốn khỏi lòng bàn tay ông ta được.”
Tuy nói vậy, nhưng cúp
điện thoại rồi, Chử Điềm vẫn nảy sinh nghi ngờ. Lúc trước, khi cô và Từ
Nghi vừa đăng ký kết hôn có nói với Chử Ngật Sơn rằng sau này sẽ không
trở về Từ Xuyên nữa, sau khi mẹ trị hết bệnh sẽ đón mẹ đến thành phố B.
Sau đó vừa nói không bao lâu thì mẹ đã bị bệnh qua đời, chuyện này càng
khiến cô không có lý do gì ở quên lâu hơn nữa. Lo liệu xong hậu sự của
mẹ, cô một mình trở về thành phố B.
Chử Ngật Sơn từng nhắc
đến việc mua nhà cho cô, đó là sau khi mẹ qua đời chưa được vài ngày.
Lúc đó Chử Điềm căm hận ông ta chết đi được, ước gì máu chảy trên người
không phải là của nhà họ Chử ông, làm sao chịu nhận nhà? Cô và Chử Ngật
Sơn náo loạn một trận, thậm chí cầm dao kề cổ bắt buộc ông ta mau chóng
biến mất cho khuất mắt cô. Từ đó về sau, Chử Ngật Sơn không dám nhắc đến nhà cửa và tiền bạc trước mặt cô nữa. Cho nên Chử Điềm kết luận, căn
nhà kia không phải mua cho cô.
Sau khi rõ ràng, Chử Điềm lại
gọi điện cho cô Chử Đông Mai, nhờ bà nghĩ cách hỏi xem Chử Ngật Sơn mua
nhà ở đâu. CHử Đông Mai vừa nghe liền hiểu ý cô, đến tối đã gửi địa chỉ
lại cho cô.
Nhìn hai hang chữ ngắn ngủn trong điện thoại, Chử Điềm khẽ cau mày. Đêm đó, Từ Nghi vì họp quá muộn nên không về nhà. Một mình CHử Điềm đi ngủ sớm, ngày hôm sau thức dậy rất sớm, trang điểm nhẹ rồi lái xe ra ngoài. Theo địa chỉ Chử Đông Mai gửi đến và hướng dẫn tìm đường, Chử Điềm thuận lợi tìm được khu Chử Ngật Sơn mua căn nhà kia.
Nhìn bên ngoài có thể đoán được đây là một khu vô cùng xa hoa, chắc chắn
tiện nghi bên trong cũng không kém. Khu vực này, giá cả này, hoàn cảnh
này, nếu thật sự mua cho Triệu Tiểu Tĩnh thì quả thật ông ta đã bỏ hết
vốn liếng.
Cách lớp kính râm, Chử Điềm không nhịn được cười
khẩy. Muốn tùy tiện vào khu này là không thể, Chử Điềm chuẩn bị tìm bảo
vệ hỏi thử, xem nơi này có chủ nhà tên là Chử Ngật Sơn hay là Triệu Tiểu Tinh không. Đang lúc cô chuẩn bị xuống xe, một chiếc BMW chạy ra khỏi
khu nhà, nhìn biển số xe, đó chính là chiếc xe Triệu Tiểu Tinh thường
lái. Mà người trên ghế lái không phải Triệu Tiểu Tinh thì là ai? Dù cho ả có cắt tóc, nhưng Chử Điềm vẫn có thể nhận ra chỉ sau một cái liếc
mắt.
Bên ghế lái phụ còn có một người, nhìn từ góc độ của cô không thấy rõ lắm. Cho nên Chử Điềm vội vàng nổ máy đi theo sau ả.
Có lẽ rất ít khi lái xe ở thành phố B nên Triệu Tiểu Tinh lái xe rất chậm, gần nửa giờ sau, ả dừng xe ở cửa bệnh viện. Lại tốn mười phút đỗ xe, ả
mới xuống xe, cầm túi đi vào bệnh viện.
Chử Điềm xuống xe
theo, vốn đang do dự có nên đi vào theo không, nhưnng khi cô nhìn thấy
rõ ràng dáng vẻ của Triệu Tiểu Tinh thì đứng ngây ra. Nhìn từ bóng lưng, ả chẳng khác gì trước kia, vẫn thích õng ẹo làm dáng. Nhưng nếu nhìn
kỹ, dường như vòng eo không còn mảnh khảnh nữa. Đến lúc ả nghiêng người, Chử Điềm nhìn thấy rõ cái bụng nhô lên của ả.
Triệu Tiểu
Tinh đã mang thai. Ý thức được điều này, Chử Điềm như bị người ta dội
cho một chậu nước lạnh trong ngày giá rét, cả người lạnh buốt, sững sờ
tại chỗ. Mặt trời hôm nay hơi gay gắt, cảm giác choáng đầu hoa mắt chợt
ập tới, cô vội vàng chống tay vào sườn xe, vất vả lắm mới đứng vững nổi.
Bên cạnh có chiếc xe vừa dừng lại, chủ xe thấy sắc mặt của cô tái nhợt, lập tức hỏi cô có sao không? Chử Điềm hết sức hoảng loạn liếc nhìn người
nọ, không nói câu nào đã trở lên xe. Ngồi ở ghế lái phụ, Chử Điềm mở cốc nước mang theo, uống ực một ngụm. Sau đó cô cố gắng khiến mình tỉnh táo và trấn định lại, suy nghĩ xem rốt cuộc mọi chuyện là sao.
Cô vẫn không tin vào điều mình đã thấy. Triệu Tiểu Tinh mang thai ư? Sao có thể?!
Cô còn nhớ những lời Chử Ngật Sơn nói khi cô vừa biết ông ta có tình nhân
bên ngoài. Ông ta nói, chẳng qua chỉ vui đùa với người đàn bà kia chút
thôi, không xem là thật. Sau đó lúc biết tin hai người họ muốn kết hôn,
Chử Điềm hoàn toàn không để ý đến ông ta nữa. Chử Ngật Sơn đành phải nhờ em gái chuyển lời cho cô, nói tuổi tác ông ta đã lớn, sau này bên cạnh
vẫn cần người chăm sóc, Triệu Tiểu Tinh dù không tốt, nhưng dễ nắm trong tay, cũng không có ý xấu với ông.
Tuy Chử Điềm cảm thấy ông
ta nói lời như vậy rất vô sỉ, nhưng tận đáy lòng vẫn luôn cho rằng Chử
Ngật Sơn chẳng xem Triệu Tiểu Tinh là gì cả, đơn giản là thỏa mãn nhu
cầu đồng thời tìm người hầu hạ mình dưỡng già thôi. Cô gần như chưa từng nghĩ đến Chử Ngật Sơn còn dự định sinh con dưỡng cái với Triệu Tiểu
Tinh. Lẽ nào hai người họ đã quên mất ban đầu họ đến với nhau thế nào,
còn muốn trải qua cuộc sống bình thường như những gia đình bình thường
khác sao?
Nghĩ đến đây, Chử Điềm cảm thấy hai tay mình run
lên bần bật. Cô kiềm chế bản thân, mở cửa xe, từ từ bước xuống, đi vào
cửa bệnh viện. Nếu mang thai thì chắc chắn ả đến bệnh viện để khám thai
rồi. Chử Điềm đi thẳng đến khoa phụ sản, hỏi một vị bác sĩ ở phòng trực
ban:
“Xin hỏi có phải có một thai phụ tên là Triệu Tiểu Tinh đến khám không?”
Bác sĩ xăm soi cô từ đầu tới chân:
“Cô là?”
“Tôi là…tôi là người thân của cô ta.”
Chử Điềm cắn cắn môi. Bác sĩ ồ lên một tiếng, nói:
“Triệu Tiểu Tinh khám xong rồi, vừa mới đi không lâu, cô đến đón à? Vậy mau đuổi theo đi, cô ta bụng to không đi xa lắm đâu.”
Chử Điềm nói tiếng cảm ơn bác sĩ, quay người liền đi. Tuy nhiên vừa mới ra khỏi cửa phòng trực, lại nghe thấy bác sĩ kia nói:
“Ôi, Triệu Tiểu Tinh này đến khám chỗ chúng ta nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người thân của cô ta đến đón.”
Một người khác phì cười.
“Cũng đâu phải là nam, cô xúc động làm gì.”
“Cô khoan nói đã, tôi vẫn tò mò chồng cô ta là thế nào. Cô xem mỗi lần cô
ta đến đều mang cái vẻ không khoe khoang không chịu được, nào là chồng
tôi gần đây mua xe, mua nhẫn kim cương, mua nhà cho tôi. Người đó nếu
không có tài sản bạc triệu, liệu có thể nuôi nổi cô ta sao?”
“Càn rỡ như vậy không chừng là kẻ thứ ba đấy. Bây giờ trong bụng mang thai,
nếu sinh được con trai, chưa biết chồng cô ta sẽ thưởng thức thế nào
đây.”
“Cô không thể nói mò, không bằng không chứng…”
Hai bác sĩ vẫn mãi còn tám chuyện không thôi, nhưng Chử Điềm không nghe nổi nữa. Cô mím chặt môi, nắm chặt hai tay rồi cất bước rời đi.