Bởi vì là thứ sáu, cả buổi chiều Chử Điềm không có tâm trạng làm việc chút
na, chỉ nôn nóng chờ đến lúc tan sở. Phùng Kiêu Kiêu cũng rất kích động, bởi vì rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy chồng của người đẹp Chử kinh động cả công ty rồi.
Hai người về sớm mười phút, một trước một
sau ra khỏi công ty. Chử Điềm vô cùng bình tĩnh đi phía trước, giữa
chừng còn dừng lại mua một quả bắp luộc nóng hổi ăn. Phùng Kiêu Kiêu núp ở một sạp báo cách đó không xa, vờ như đang xem báo chí, nhưng thật ra
là chuẩn bị chút nữa Từ Nghi đến sẽ đứng rình xem. So ra cô ta còn khẩn
trương hơn cả Chử Điềm.
Chử Điềm quay đầu lại, ra dấu OK với
Phùng Kiêu Kiêu rồi đứng đó gặm bắp luộc, thỉnh thoảng cúi đầu xem giờ
trên điện thoại di động. Không lâu sau cô đã thấy chiếc xe jeep của mình chạy đến, cô giơ tay lên vẫy vẫy với người trong xe. Sau đó điện thoại
di động cô có tin nhắn.
Phùng Kiêu Kiêu: Điềm Điềm, chồng cậu lái xe của cậu à? Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu?
Nhìn câu hỏi được lặp lại ba lần liên tục, Chử Điềm mỉm cười. Lúc cô ngẩng
đầu lên lại thì Từ Nghi đã dừng xe trước mặt cô. Anh hơi hạ kính xe
xuống, bảo cô lên xe.
Chử Điềm à một tiếng, giả vờ lơ đãng nhìn
về phía Phùng Kiêu Kiêu đang núp. Chỉ thấy cô ta đang cầm tờ báo, cổ
rướn cao lên nhìn về phía này, dáng vẻ kia vô cùng buồn cười.
"Sao vậy?" - Từ Nghi hỏi.
"Không có gì." - Chử Điềm vội hoàn hồn lại.
Từ Nghi không nghi ngờ gì cả, đợi cô lên xe, thắt dây an toàn xong, anh
mới từ từ cho xe chạy vào đường chính. Cả quá trình Chử Điềm chỉ mãi hí
hoáy với điện thoại di động. Đành chịu thôi, Phùng Kiêu Kiêu cứ nhắn tin đến suốt.
Phùng Kiêu Kiêu: Thấy rồi!
Phùng Kiêu Kiêu: Đẹp trai quá!Là quân nhân xịn đúng không? Thật à? Sao không mặc quân phục
thế? Nhưng mặc thường phục cũng đẹp lắm!
Phùng Kiêu Kiêu: Cứ vậy đi thôi à? Đừng có vội mà, hai người nhích đến gần hôn nhẹ lên môi nhau gì đó đi.
Phùng Kiêu Kiêu: Cuối cùng mình tin cậu đã kết hôn rồi. Rất xứng đôi, hai
người bọn cậu rất xứng đôi, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!
Thấy được tin nhắn cuối cùng, Chử Điềm phì cười. Từ Nghi nhìn cô: "Vừa lên
xe là em cứ xem điện thoại di động suốt, có gì vui sao?"
Chử Điềm cũng không ngẩng đầu lên: "Đồng nghiệp nhắn tin, chuyện phụ nữ thôi."
"Có phải là cô gái khi nãy đứng ở sạp báo cứ nhìn về phía chúng ta không?"
Chử Điềm “Ừ’ một tiếng, sau đó mới phát hiện có gì đó bất thường: "Anh nhìn thấy rồi hả?"
Từ Nghi bất đắc dĩ đáp:
"Vị trí không bí mật, nhắm mục tiêu quá lộ liễu, hơn nữa em còn để hồn vía tận đâu đâu. Anh không muốn thấy cũng khó lắm."
Thấy anh vạch trần chẳng mảy may nể tình như vậy, dù da mặt Chử Điềm dày hơn nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng:
"Đồng nghiệp em muốn xem thử dáng vẻ anh trông như thế nào thôi mà."
Nhắc tới cũng hài, ban đầu Chử Điềm nói muốn giới thiệu hai người họ biết
nhau nhưng bị Phùng Kiêu Kiêu từ chối. Cô nói mình không biết dáng vẻ
đối phương thế nào. Lỡ như đến lúc đó thấy anh đẹp trai quá, cô khẩn
trương ăn nói lắp bắp thì làm sao. Cô không muốn lần đầu tiên gặp gỡ đã
bị mất mặt như vậy, vì còn phải nhờ cậy vào Từ Nghi giới thiệu đối tượng cho cô nữa mà.
"Vậy anh có ngăn chặn được thị phi không?"
"Tất nhiên là có rồi." - Chử Điềm nịnh nọt - "Đồng nghiệp em còn khen anh
nữa đấy. Không chỉ khen anh đẹp trai, còn nói là anh rất xứng đôi với
em."
Chính trị viên Từ đã sớm miễn dịch với kiểu khen ngợi
này. Lúc chờ đèn đỏ, anh quay đầu lại nhìn Chử Điềm vừa gửi tin nhắn vừa gặm bắp luộc, trên đôi má đỏ hây hây còn dính một hạt bắp. Suy nghĩ vừa mới manh nha, còn chưa kịp ý thức được thì tay anh đã đưa đến, lau sạch mặt cho cô.
Chử Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, hai
người nhìn nhau mười mấy giây cho đến khi đèn xanh sáng lên, xe phía sau ấn còi thúc giục, Từ Nghi mới vô cùng tự nhiên rụt tay lại, đạp nhẹ
chân ga, xe từ từ lăn bánh.
Chử Điềm chỉ cảm thấy da đầu tê
rần, đầu óc giống như bị điện giật, tóc dựng thẳng đứng. Từ lúc quen
biết nhau đến nay, cô vẫn cảm thấy EQ của Từ Nghi rất thấp, hiện tại mới phát hiện thì ra là anh giấu tài.
Bữa cơm tối hai người vẫn
về nhà nấu ăn. Ăn xong, Từ Nghi đúng giờ đúng việc xem tiếp sóng thời sự và bản tin quân sự trên kênh quân đội. Chử Điềm chẳng chút xíu thích
thú với chương trình đó nên ngồi bên cạnh anh trả lời vài tin nhắn, sau
đó lấy đồ ngủ đi tắm. Cửa phòng vệ sinh đã đóng được một lúc lâu, nghe
thấy bên trong có tiếng nước chảy đứt quãng vang lên, Từ Nghi nhẹ chớp
mắt, tựa lung vào ghế salon mềm mại, sống lưng vốn cứng đơ từ nãy bây
giờ mới được thoải mái. Cả người như trút được một hơi, nhẹ nhõm hẳn.
Giờ khắc này sự chú ý của anh chẳng hề đặt vào chương trình thời sự trên
tivi. Anh nhìn bộ đồ ở nhà Chử Điềm treo ngoài tủ quần áo, đó là bộ váy
áo ngắn tay màu đỏ cô vừa mới thay ra. Khi nãy cô mặc bộ váy này ngồi
xếp bằng bên cạnh anh nghịch điện thoại, để lộ ra ngoài bắp chân trắng
nõn, cách anh chỉ chừng một bàn tay.
Vóc dáng Chử Điềm cao
ráo mảnh mai là chuyện ai ai cũng thấy. Nhưng cảm giác da thịt mềm mại,
láng mịn thì chỉ có mình anh biết mà thôi. Là một người đàn ông, nhất là một trực nam, hơn nữa còn là một người đàn ông đã từng cảm nhận được
hết vẻ đẹp từ trong ra ngoài của người phụ nữ này, nếu anh không có phản ứng mới là kỳ lạ. Tuy anh biết cô đang trong thời kỳ đặc thù, chỉ có
thể ngắm mà không thể đụng chạm. Nhưng cảm giác và tình huống thế này
thật sự giày vò anh quá thể.
Chính trị viên Từ đành phải yên
lặng thầm đọc ba điều lệnh của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, vừa
bình ổn lại tâm trạng, vừa thu hồi suy nghĩ lan man và chú ý vào tivi.
Đúng lúc này, điện thoại Chử Điềm đặt trên bàn bất chợt vang lên.
Trên màn ảnh không ngừng nhấp nháy ba chữ: Chử Ngật Sơn.
Từ Nghi cũng biết người này, đó chính là cha của Chử Điềm.
Do dự trong chốc lát, Từ Nghi nhấn nút cuộc gọi.
Dường như bên kia rất bất ngờ vì điện thoại được nhận, vô cùng ngạc nhiên hỏi lại:
"Điềm Điềm, con chịu nghe điện thoại của ba rồi sao?"
Từ Nghi giảm âm lượng tivi, nói với đầu bên kia:
"Ba, là con, Từ Nghi."
Chử Ngật Sơn khựng lại trong giây lát mới nói:
"Ồ, là Tiểu Từ à. Điềm Điềm có nhà không?"
"Dạ có, nhưng cô ấy đang tắm." - Anh hỏi - "Ba tìm cô ấy có việc gì không?"
Chử Ngật Sơn “Ờ” một tiếng, tiếc nuối đáp:
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là đã lâu nó không có gọi về nhà, ba hơi nhớ nó, cho nên..."
"Vậy đợi cô ấy tắm xong con bảo cô ấy gọi điện thoại lại cho ba nhé?"
"Khỏi cần, khỏi cần!" - Chử Ngật Sơn vội nói - "Dạo này hai đứa vẫn khỏe chứ, nhất là con đó Tiểu Từ, công việc vẫn bận lắm à?"
"Con vẫn khỏe, vẫn như cũ thôi ba."
"Ôi, lính tráng các con cực khổ quá. Ba kể con nghe, bây giờ tối nào ba cũng xem CCTV7 hết, muốn hiểu rõ hơn về cuộc sống quân đội của các con. Nếu
không cũng không cách nào trò chuyện với mấy đứa trẻ tuổi như các con… "
Chử Ngật Sơn giống như cuối cùng đã bắt được một người, cứ lải nhải không
thôi. Mà từ nhỏ đến lớn Từ Nghi lại rất dở trong khoản nói chuyện với
người lớn, đối đáp được vài câu thì đã thấy hơi nhức đầu. May mà vừa hết biết nói gì thì Chử Điềm đã tắm xong đi ra ngoài, đang cầm khăn lau
tóc.
Từ Nghi đưa điện thoại đến: "Điềm Điềm, điện thoại của em."
"Ai gọi thế?"
Chử Điềm cầm lên xem một cái, không đợi Từ Nghi trả lời đã nhấn nút kết
thúc, tiện tay ném di động qua một bên. Có điều là cô ném không chuẩn,
vang lên một tiếng lạch cạch, điện thoại đã trượt tay vịn ghế salon rơi
xuống đất. Chử Điềm làm như không nghe thấy tiếp tục đứng trước gương tủ quần áo lau tóc.
Từ Nghi đứng tại chỗ, nhất thời hơi kinh
ngạc. Đến khi anh hồi phục tinh thần bèn quay người lại nhặt điện thoại
di động lên cho cô. Mới vừa cầm nó lên đã thấy Chử Điềm vội vàng đi đến.
"Anh không được gọi lại cho ông ta." - Cô lớn tiếng.
Từ Nghi nhìn Chử Điềm, chỉ thấy ngực cô lên xuống kịch liệt, không biết tại sao lại giận dữ đến vậy. Anh bình tĩnh giải thích:
"Anh chỉ định nhặt điện thoại lên cho em thôi, không định gọi lại."
Vừa nói ánh mắt hai người đều nhìn vào điện thoại di động. Nếu nhìn kỹ có
thể phát hiện ra màn hình điện thoại di động có một vết nứt nho nhỏ.
Điều này cho thấy cô đã ném mạnh đến cỡ nào. Chử Điềm cũng biết mình đã
phản ứng quá khích. Cô nhìn chiếc điện thoại di động, đó là một trong
những món quà Chử Ngật Sơn đã tặng cô vào năm cô tốt nghiệp đại học. Trớ trêu thay, đó là khi ông bắt đầu tìm cách ly hôn với mẹ Chử Điềm.
Cô nhếch môi, ra vẻ như không thèm để ý:
"Nhặt cái gì mà nhặt, đồ cũ rồi, hư thì vứt bỏ."
Từ Nghi cau mày nhìn cô một cái, bỗng nhét lại chiếc điện thoại vào tay cô: "Nếu em muốn vứt thì tự vứt đi."
Chử Điềm bị những lời nói này của anh làm nghẹn họng. Cô trợn to hai mắt
nhìn anh, hai người giằng co trong chốc lát, cô giận dỗi nện điện thoại
xuống bàn, lần này cô không dám làm quá mạnh. Lại lừ mắt nhìn Từ Nghi
một cái rồi trở về phòng vệ sinh sấy tóc.
Từ Nghi cau mày
ngồi trở lại ghế salon, bắt đầu nghiên cứu điện thoại của Chử Điềm. Đến
khi Chử Điềm đi ra đã thấy anh đang hơi cau mày nhìn vết nứt kia.
Chử Điềm do dự đi đến ngồi xuống cạnh anh: "Anh đừng nhìn nữa, hư thật thì
đổi điện thoại khác là được . Dù sao em cũng không muốn dùng cái này
nữa."
"Còn chưa đến mức phải đổi điện thoại mới, chỉ là màn hình của em đã nứt một vết, tìm cửa hàng sửa lại là tốt thôi ."
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm hơi chột dạ:
"Vậy sửa xong anh dùng đi."
Từ Nghi từ chối ý tốt của cô:
"Anh có điện thoại di động mà, dùng của mình là được rồi."
"Vậy em dùng cái của anh, hai chúng ta có thể đổi cho nhau." - Vừa nói Chử
Điềm vừa tìm điện thoại của Từ Nghi - "Điện thoại của anh đâu?"
Từ Nghi lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Chử Điềm. Chử Điềm nhìn lại anh, mắt cũng sắp rơi ra ngoài:
"Cái này, cái này là điện thoại di động của anh thật hả?"
Điện thoại phổ thông sản xuất trong nước, kiểu dáng rõ ràng đã lỗi thời. Hơn nữa chiếc điện thoại này ngoại trừ nghe gọi và nhắn tin ra thì chức
năng lên mạng cơ bản nhất cũng không có, còn thua cả điện thoại thông
minh rẻ tiền nhất. Trước đây sao cô không chú ý đến hóa ra Từ Nghi là
một kẻ "lúa" đến vậy chứ.
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của cô như thế, Từ Nghi nói:
"Đừng coi thường nó, điện thoại này tiện mang theo, dễ sử dụng, pin trâu, điều quan trọng nhất là ném thoải mái."
Vừa nghe thấy anh nói xỏ nói xiên, Chử Điềm “Hứ” khẽ một tiếng, nhỏ giọng biện minh cho mình:
"Đâu phải là ngày nào em cũng ném điện thoại đâu, chẳng qua hôm nay tâm trạng không tốt thôi."
"Vậy cũng không được ném đồ tùy tiện, nhất là điện thoại di động."
Chử Điềm nhìn anh:
"Tại sao không được ném điện thoại di động?"
"Bởi vì với bọn anh điện thoại di động có thể nói là vật quan trọng nhất để
liên lạc với bên ngoài. Nếu nó hư, tìm không được người muốn tìm, chẳng
phải là sốt ruột chết hay sao?" – Chính trị viên Từ bắt đầu lên lớp cô.
"Anh cũng vậy hả?" - Chử Điềm bắt đầu lạc đề - "Anh là người vô cùng bình tĩnh, ai mà có thể làm anh sốt ruột chết chứ?"
Thật đúng là đừng nói còn hơn.
Từ Nghi nhìn lướt màn hình điện thoại di động của cô, từ tốn trả lời:
"Trước kia thì không như vậy, nhưng lần này nghỉ phép xong về doanh trại thì không dám chắc."
Lái xe ẩu, mắt kém, tính tình thất thường. Cô như vậy có thể không khiến người ta bận tâm sao?
Chử Điềm biết anh đang nói cô, thế nhưng phản ứng đầu tiên lại không phải
là tức giận. Cô muốn phản bác nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã
cảm thấy chóp mũi cay cay. Cảm thấy mình sắp khóc, cô lập tức khoác cánh tay Từ Nghi, vùi mặt vào bả vai anh.
Từ Nghi hơi khựng lại, đưa tay qua ôm chặt eo cô:
"Sao vậy?"
Anh nghiêng đầu chỉ nhìn thấy được vành tai mềm mại của cô, còn lại cả khuôn mặt đều dán chặt trên bả vai anh.
"Em xin lỗi." - giọng cô hơi nghẹn ngào - "Mới vừa nãy không nên giận dỗi với anh."
Từ Nghi im lặng trong thoáng chốc, rồi bỗng đưa tay vén mái tóc dài của cô lên, để lộ ra hơn nửa bên mặt cô. Anh khẽ hỏi:
"Chúng ta biết nhau đã bao lâu rồi?"
Chử Điềm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
"Một năm lẻ hai tháng, giờ anh mới biết là em cũng biết nói xin lỗi đấy."
Trong mắt anh đong đầy nét cười, đến lúc này Chử Điềm mới hiểu được là anh
đang trêu cô. Nhưng nước mắt bất giác rơi xuống, cô vội vàng cúi đầu
không để anh nhìn thấy.
Giờ khắc này cô dường như có một cảm giác: Người đàn ông này, anh ấy thuộc về cô.