An Quả Nhi mặt nhỏ đỏ lên, ngại ngùng nói nói, “Tôi học kế toán.”
Triệu Hân Hân dừng lại một chút, tìm một người mới tốt nghiệp khoa kế toán tới làm thư ký cho cô.
Những người này không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để ép cô đi.
Thế nhưng cũng may bọn họ đã tìm cho cô một thư ký học kế toán, nếu không đã chẳng phát hiện ra vấn đề Vương Đại Kiều.
Buổi tối tan ca, Triệu Hân Hân tạm biệt An Quả Nhi rồi lê cái xác uể oải của mình đứng bên dưới chờ xe.
“Cô Triệu.”
Triệu Hân Hân nghe thấy giọng cố ý bắt chuyện như vậy, hơi nghiêng người liền thấy một chiếc xe dừng lại bên cạnh. Cô không kìm được ló đầu nhìn thoáng qua.
Tần Mặc ngồi ở ghế sau, chiếc xe vừa dừng lại, anh ta liền mở cửa xuống xe, “Cô Triệu đi nơi nào? Không bằng tôi tiễn cô nhé?”
Triệu Hân Hân lục lọi trong đầu một lần, cũng không tìm ra được người này là ai.
“Anh là?”
“Tôi ở ngay tầng trên, Tần Mặc.” Tần Mặc lịch sự giới thiệu bản thân.
Triệu Hân Hân khẽ gật đầu, tên này cô đã nghe qua, “Chào anh.” Triệu Hân Hân nói, nhìn ra sau một chút, “Tôi đứng đây chờ xe được rồi, không làm phiền Tần tổng.”
“Không phiền, bây giờ đang là giờ cao điểm cô Triệu chờ xe cũng không tiện lắm. Hơn nữa gần đây chúng tôi đang hợp tác với Sở Thị, nghe nói cô Triệu là bạn học của bọn họ, coi như tôi muốn hỏi chút tin tức từ cô Triệu. Không biết cô Triệu có thể cho tôi cơ hội này không?”
Triệu Hân Hân hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là dáng vẻ rất tao nhã, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy khó mà phản bác.
“Tôi cũng không hiểu biết về họ nhiều cho lắm, cho nên chắc là không giúp được anh rồi.” Triệu Hân Hân biết, trong kinh doanh, có vài người thường đi nghe ngóng chuyện của người khác, có vài chuyện riêng tư có thể tạo được mối quan hệ cho bản thân.
Tần Mặc như có chút bất đắc dĩ, “Lẽ nào cô Triệu không nhìn ra được sao? Tôi chỉ là muốn đưa cô về mà thôi sao.”
Triệu Hân Hân: “...”
Lời này, thật là thẳng thắn.
Thẳng đến mức cô không biết nên phản đối thế nào.
Mấy năm nay ở Mỹ người theo đuổi cô không ít, thế nhưng không có ai trực tiếp như vậy.
“Anh Tần, ngại quá, hiện nay tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện cá nhân, chỉ muốn làm tốt việc ở công ty thôi”, Triệu Hân Hân nói, tiếp tục theo bản năng lui về sau một bước.
Tần Mặc dừng một chút, rất khó tưởng tượng một cô bé mới hơn hai mươi tuổi đầu lại nói ra câu không định yêu đương. Mấy cô gái trẻ bây giờ không phải lúc nào cũng treo yêu đương ngoài cửa miệng hay sao?
Tần Mặc còn đang định nói gì đó, đằng sau lại vang lên tiếng còi xe.
Triệu Hân Hân ngẩng đầu nhìn lại. Người phía sau chưa xuống xe, thế nhưng xe này cô biết, xe của Sở Vi.
Sở Vi mở cửa xuống xe, Triệu Hân Hân hơi nghiêng đầu.
Tần Mặc quay đầu lại, “Thì ra là Sở tổng, đúng lúc đang định nhờ Sở tổng giúp tôi giới thiệu với cô Triệu một chút, không nghĩ tới đột nhiên lại gặp được cô ấy.”
Sở Vi khẽ gật đầu, bước qua đứng bên cạnh Triệu Hân Hân.
Giới thiệu?
Triệu Hân Hân nhíu mày, có chút bực bội nhìn Sở Vi.
“Vừa nãy anh Tần nói muốn đưa tôi về đúng không.” Triệu Hân Hân nói, lướt qua Sở Vi đi về phía Tần Mặc, “Vậy làm phiền anh rồi.”
Tần Mặc hơi nhướng mày, hình như phát hiện ra chuyện gì đó bất thường.
“Đương nhiên là không rồi, đó vinh hạnh của tôi.” Tần Mặc nói, lịch sự mở cửa xe cho Triệu Hân Hân, chờ Triệu Hân Hân lên xe xong mới khẽ gật đầu với Sở Vi, sau đó đi qua bên kia bước lên xe.