Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3521: Chương 3521: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy [4]




Sở Vi buông tay để Triệu Hân Hân tự làm lấy, anh cảm thấy giờ mình đúng là một kẻ thích bị ngược đãi, đang yên đang lành xen vào việc của cô làm gì?

Triệu Hân Hân thu dọn đống thủy tinh dưới đất xong mới vào bếp.

Sở Vi bất tri bất giác lại đi theo cô, dựa vào cửa bếp nhìn cô gái đang chuẩn bị cơm nước.

“Mới ngày đầu tiên đã bị toàn bộ nhân viên trong công ty bài xích, cảm giác này cũng không Qtồi nhỉ?”

Sở Vi vừa dứt lời, Triệu Hân Hân liền đập cái nắp nồi xuống, hít sâu một hơi. Thiết nghĩ tại sao cô lại hèn hạ đến mức chỉ vì buổi sáng muốn ngủ thêm một chút mà chạy tới đây sống vậy.

“Đi, tôi đưa cậu ra ngoài ăn” Sở Vi nói rồi đứng thẳng dậy quay ra ngoài, lại phát hiện người trong bếp vẫn đứng yên không nhúc nhích. Anh đành phải quay lại nhìn cô, “Đi thôi, ngày mai cậu định cầm chứng cứ tham ô của cái tên tổng gì đó đến công ty chứng minh năng lực của mình sao? Đừng ngốc nữa, mau lên”

Triệu Hân Hân không phục bỏ đổ xuống, nhưng vẫn theo anh ra ngoài.

Hai người đều mặc đồ ở nhà đi. Sở Vi cũng không thay đồ nên Triệu Hân Hân nghĩ chắc họ sẽ không đến một nơi quá xa.

Sau khi xuống lầu, quả nhiên không lái xe đi thật, thậm chí còn chưa ra khỏi khu, ở dưới nhà có một quán ăn nhỏ.

Triệu Hân Hân hiếu kỳ đi vào, thấy Sở Vị nói với ông chủ vài câu rồi đi tới.

“Ngồi đi, chỗ này đẹp, có thể nhìn được cả quán”

Triệu Hân Hân ngồi xuống đối diện Sở Vi, thấy anh cầm ấm rót nước.

Quán ăn có rất nhiều người lục tục kéo đến, không lâu sau đã chật kín.

“Cậu đưa tôi đến đây làm gì?” Triệu Hân Hân tò mò, nhìn bà chủ mang đồ ăn lên.

“Tiểu Sở, bạn gái đấy à, xinh xắn ghê” Bà chủ tươi cười hỏi.

“Bạn học” Sở Vị giải thích. Anh so đũa xong liền đặt xuống trước mặt Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân hơi cụp mắt, cũng không nói gì thêm nữa.

Đến khi thức ăn được mang lên hết, hai người bắt đầu ăn rồi Sở Vi mới nói: “Những người sống ở đây hầu hết đều là những người làm ăn lớn, lương cao, về cơ bản thì đều là quản lý cấp cao của các công ty, cũng chính là đám người mà cậu phải quản lý trong truyền thuyết đấy, ngồi đây mà nghe xem tan làm họ phàn nàn những gì?

“Sao tôi phải nghe họ phàn nàn?” Triệu Hân Hân cảm thấy khó hiểu, vừa đông người lại còn loạn, không bằng ở nhà ăn cơm còn hơn.

“Thế mới nói cậu không thể làm một lãnh đạo tốt được là vậy” Sở Vi nhàn nhạt liếc có một cái rồi lại ăn cơm tiếp, “Những nơi như thương trường, ai mà chẳng phải bỏ ra từ nơi đầu rơi máu chảy, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng được”

“Cậu cũng từng bị bài xích à? Không thể nào, cậu với cậu Hai đều là những nhân vật làm mưa làm gió cơ mà” Triệu Hân Hân tò mò nói. Cô cho rằng hai người này phải thuận buồm xuôi gió thu phục được lòng người mới phải.

“Có gì mà không thể, lúc tối với cậu Hai vừa mới đến công ty còn bị chèn ép ghế hơn cậu bây giờ nhiều.” Sở Vi ngẩng lên nhìn cô gái đối diện, đáp. “Thế nên cậu nhớ phải nịnh bợ tôi nhiều vào, có vậy mới khiến cậu giảm bớt thương tích được”

Triệu Hân Hân lườm anh một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Công ty tôi mới có một lãnh đạo mới tới, đúng thật là... không biết là kiểu người gì nữa, chỉ biết khoa tay múa chân chỉ này chỉ nọ, phiền chết đi được.”

“Được rồi, chúng tôi mới nhọ này, cậu cũng biết quản lý cấp cao của chúng tôi mà đúng không, vừa mới từ nước ngoài về, vênh váo chết đi được, nhìn thôi cũng thấy ghét, có thực lực thì có tác dụng gì, lạnh lùng cứ như đang ở Bắc Cực không bằng.”

“Haiz, nhảy dù tới thì ai biết được là có năng lực gì hay không?

Xung quanh có không ít các tốp đang túm năm tụm ba lại ăn uống, cho nên hôm nay Triệu Hân Hân thật sự được nghe thấy rất nhiều lời chê bai, chửi bởi lãnh đạo từ họ, cũng bắt đầu dần dần hiểu ra được một số chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.