Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3523: Chương 3523: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy [6]




Sở Vi cau mày, nhìn cô ra khỏi nhà, sau đó anh vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh. Xem ra cô vẫn chưa nghĩ thông rồi.

Sở Vi uống nước xong lại quay trở về phòng ngủ, kéo rèm lên nhìn ra ngoài.

Chiếc xe phía dưới là của Tần Mặc, lúc này họ đang đứng nói chuyện với nhau ở dưới đó. Sau đó anh thấy Triệu Hân Hân lên xe của Tần Mặc.

Sở Vi kéo mạnh rèm xuống, “hờ” một tiếng, xem ra cô ấy cũng không cần anh giúp nữa rồi.

Trên đường tới công ty, Triệu Hân Hân lịch sự nói lời cảm ơn Tần Mặc.

Tần Mặc khẽ cười, “Cô Triệu không từ chối tôi đã là vinh hạnh của tôi rồi.”

Triệu Hân Hân xấu hổ cười. Cô chỉ không muốn phải qua đường bắt xe thôi, may mà mai là có thể mang xe tới đây.

“Tôi có nghe qua chút chuyện về công ty của cô Triệu. Ai mới tới công ty cũng đều vậy cả. Cô Triệu vẫn phải học được cách thay đổi theo tình huống thì tốt hơn. Tất cả mọi chuyện không phải chỉ có hai con đường thôi đầu” Tần Mặc nhàn nhạt nói, nhưng có vẻ như lại giống như đang ngầm nhắc nhở Triệu Hân Hân điều gì đó.

Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn Tần Mặc bằng ánh mắt khó hiểu.

Tần Mặc khẽ nhún vai, “Chắc hổi đi học, cô Triệu cũng phải được học một cấu gọi là “nắm đầu vua để sai khiến chư thần” đúng không?”

Triệu Hân Hân nắm chặt văn kiện trong tay, nghe Tần Mặc nói, nhưng Tần Mặc lại chỉ nói đến đây chứ không nói tiếp nữa.

Xe đỗ trước cửa tòa nhà, Triệu Hân Hân cảm ơn rồi mới quay về công ty mình, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Tần Mặc.

Lúc Sở Vi đến công ty thì còn chưa đến chín giờ, ít nhất thì Sở Lạc Duy cũng vẫn chưa đến.

“Phó tổng, cuộc họp sáng nay được hẹn vào lúc chín giờ mười lăm phút, vừa rồi Sở tổng có dặn bảo anh toàn quyền thay mặt”

Thư ký đi bên cạnh tận chức tận trách nói.

Sở Vị hơi khựng lại, quay ra nhìn thư ký của mình nói: “Đẩy cuộc họp lên mười giờ, tôi còn có chuyện phải xử lý nốt.” Sở Vị nói xong đi thẳng vào văn phòng của mình, sau đó cầm điện thoại bàn lên gọi cho Triệu Hân Hân.

Điện thoại của Triệu Hân Hân phải mất một lúc mới có người bắt máy. “Alo, tôi là Triệu Hân Hân đây, xin hỏi ai đấy ạ?”

“Là tôi.”

Lúc này Triệu Hân Hân đang bàn chuyện với thư ký của mình, nghe thấy giọng của Sở Vi, cô khẽ giơ tay lên ra hiệu cho An Quả Nhi tạm dừng lại, “Sở tổng, sao tự dưng lại gọi điện tới thế này?”

Sở Vi nghe thấy giọng của cô liền biết ngay đã xảy ra chuyện gì, “Tần tổng nói gì với cậu rồi? Cậu nghĩ ra cách giải quyết rồi à mà vui thế?”

“Nắm đầu vua để sai khiến chư thần, giờ tôi hiểu rồi” Triệu Hân Hân còn chưa nói xong, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy, “Alo...” Triệu Hân Hân cau mày, tên này sao vậy?

Sở Vị nghe thấy Triệu Hân Hân nói vậy liển tắt máy ném điện thoại xuống đất, ngực phập phồng như muốn giết người đến nơi.

“Cậu không chịu đưa tay ra, giờ có người đưa tay ra mất rồi, ông trời đã định cô ấy sẽ là một con bướm chết yểu trong tương lai rồi” Sở Lạc Duy tựa vào cửa, nhìn chàng trai cả trăm năm mới được một lần nổi giận kia như đang xem trò vui, sau đó mới nhếch môi bỏ đi.

Sở Vị chống hai tay lên hông, tên Tần Mặc kia đúng là đã chẳng giúp được gì còn phá hoại, thế này đồng nghĩa với việc tách kén thay cho Triệu Hân Hân. Cô ấy không có một bước ngã thật đau trong giai đoạn khởi đầu, sau này sẽ chỉ càng ngã đau hơn thôi.

Vậy mà cô gái ngu ngốc kia còn nghĩ là mình được lợi nữa chứ.

“Phó tổng, phó tổng... Thư ký đứng trước cửa nơm nớp lo sợ. Cô đi theo Sở Vi ba năm rồi nhưng chưa từng thấy anh nổi giận như vậy bao giờ, đây thật sự là lần đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.