Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2922: Chương 2922: Ai gài bẫy ai? [10]




Sở Lạc Nhất nghĩ, thấy cô được đi hẹn hò nên anh Hai cô khó chịu đúng không.

“Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là ra ngoài ăn cơm thôi mà.” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên.

“Thôi chị nên dẹp đi, Cố Tỉ Thành muốn làm gì cũng như lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường cũng biết là có được hay không.” Kiều Vi Nhã bật cười một tiếng.

*Tư Mã Chiêu: là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kỳ cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Sở Lạc Nhất: “...”

Thế nên hai người này đang cùng chung kẻ thù, muốn hợp tác với nhau để răn dạy cô đấy hả?

“Không phải chứ, hai người có ý gì? Tiểu Bất Điểm, sao em lại nói hùa vào với anh ấy nữa vậy?”

“Ai nói hùa theo cậu ta, em đang nói đến vấn đề của chị mà.” Kiều Vi Nhã trừng mắt nói.

“Hai người đúng là chồng hát vợ khen hay, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.” Sở Lạc Nhất hứ một tiếng, quả quyết xoay người trở về phòng.

“Chị quay lại đây, ai chồng hát vợ khen hay với tên này hả?” Kiều Vi Nhã gào lên.

Sở Lạc Nhất còn chẳng buồn quay đầu lại mà chỉ xua xua tay, “Ai thấy nhột thì là nói người đó.” Quả nhiên vẫn là cô thông minh, chụp cái mũ này cho bọn họ có đỉnh hay không cơ chứ?

Chủ yếu là, anh trai cô sẽ rất hài lòng với cái mũ này, nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đội nó.

Cho nên vào lúc Kiều Vi Nhã tức đến giơ chân, Sở Lạc Duy lại rất bình tĩnh, vô cùng hài lòng khi nghe thấy câu nói kia.

Sở Lạc Nhất đi đến cửa, tiếp tục quay đầu lại nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Nhưng mà em nhận ra lòng dạ Tư Mã Chiêu của Cố Tỉ Thành, vậy mà sao lại không nhận ra được lòng dạ của người nào đó nhỉ?”

Sở Lạc Nhất nói xong, cười tít mắt chui vào phòng.

“Chị ấy nói gì thế?” Kiều Vi Nhã lần này là không hiểu thật, cho nên liền tò mò nhìn về phía Sở Lạc Duy.

Chút ý cười vừa mới xuất hiện trên gương mặt của Sở Lạc Duy vào giờ khắc này đã hoàn toàn mất tăm. Cậu đứng dậy ném cho cô nàng một cái liếc mắt.

“Não tàn thời kỳ cuối.” Sở Lạc Duy nói xong, lướt qua cô bước vào phòng ngủ.

Kiều Vi Nhã đứng một mình trong phòng khách, chớp mắt nhìn căn phòng trống rỗng. Hai người này hôm nay có ý gì? Vì sao cô lại cảm thấy hai người đó hợp tác nhắm vào cô nhỉ?

Sở Lạc Nhất tắm rửa xong, quay lại giường cầm di động lên đã thấy Sáu Chấm trả lời mình.

[......: Thật hiếm thấy, hôm nay còn hỏi tôi có đó hay không nữa, ban tối không phải là em đã đá tôi rồi hả?]

[Lạc Thần: Em đâu có nói vậy, em bảo là anh cắm sừng em trước đấy chứ.]

[......: Ha ha, em là thần, em nói gì cũng đúng hết.]

Sở Lạc Nhất nghĩ, xem đi, một người đàn ông thế này cô làm sao nỡ lòng có lỗi với anh được?

Nhưng phải nói đến chuyện gặp mặt thế nào đây?

Hơn nữa cô là con gái, chắc không bị Sáu Chấm coi là biến thái đâu đúng không. Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

[......: Em nói em đang tập quân sự ở thành phố B hả. Vừa hay anh cũng ở thành phố B, hay là chúng ta gặp nhau luôn đi?]

Sở Lạc Nhất nhìn dòng chữ này, trong nháy mắt đang quỳ trên giường đã chuyển thành nằm xuống.

Anh ấy nói?

Anh ấy nói rồi?

Là anh ấy đề cập trước nè!

Quả nhiên, Sáu Chấm vĩnh viễn là người hiểu rõ cô nhất.

Sở Lạc Nhất kích động gõ một dòng “được thôi, được thôi”, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, gõ vậy thì suồng sã quá, cho nên cô liền bình tĩnh xóa bỏ ba chữ.

[Lạc Thần: Được.]

[......: Đồng ý nhanh thế, không sợ anh là người xấu?]

[Lạc Thần: Liệu anh sẽ dùng tám năm để lừa gạt một người không?]

[......: Nếu như người đó là em, anh nghĩ anh có thể lừa cả đời.]

Sở Lạc Nhất: “...”

Thủ đoạn tán gái bài bản này!

Anh của cô mà học được một ít chắc đã không đến nông nỗi như bây giờ!

[......: Ban ngày em phải tập quân sự, không bằng chúng ta hẹn buổi tối đi, thời gian địa điểm cho em chọn, tốt nhất là đưa một người bạn đi cùng.]

Sở Lạc Nhất vươn tay xoa gương mặt đỏ bừng của mình, sắp gặp bạn trên mạng rồi, kích động quá làm sao bây giờ?

Online chờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.