Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2917: Chương 2917: Ai gài bẫy ai [5]




“Sau đó anh ấy xuất hiện trước mặt ba chồng tôi, còn bị mẹ chồng tôi tưởng là con riêng của ba chồng, hai người không ít lần xảy ra cãi vã. Hồi đó Húc Hiên vẫn còn nhỏ, quả thật nhà cửa không ngày nào được yên ấm. Anh ấy cũng từng vì mẹ mình mà hại mẹ chồng tôi.”

Mắt Sư Niệm cũng rưng rưng, nhưng cô không lên tiếng.

“Chắc vì những quá khứ này cho nên anh ấy lúc nào cũng rất tự ti. Mối quan hệ gia đình chúng tôi có hơi rắc rối. Tôi sẽ không kể với cô chuyện này, nhưng anh Cả là người đã trông tôi và Húc Hiên khôn lớn. Đối với tôi, so với tình yêu, anh ấy cảm thấy đó là một sự gửi gắm nhiều hơn. Anh ấy luôn cảm thấy có một người cần anh ấy.” Âu Dương Tử Huyên nói nhưng vẫn nhìn Sư Niệm.

Sư Niệm mím môi, im lặng.

Âu Dương Tử Huyên đứng dậy, “Giờ anh Cả vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn dặn chúng tôi không được nói cho cô biết. Nhưng tôi cảm thấy cần phải nói cho cô biết chuyện này. Tôi không muốn trở thành chướng ngại giữa hai người, lại càng không muốn hai người bị lỡ dở chỉ vì tôi.” Âu Dương Tử Huyên nói đến đây liền xách túi của mình lên, “Anh ấy vẫn còn rất nhiều chuyện nữa, nhưng đó đều là những chuyện mà tự cô nên hỏi.”

Sư Niệm nhìn Âu Dương Tử Huyên quay người đi. Lúc thấy Tử Huyên đi ra tới cửa cô bỗng nói, “Cô Âu Dương, cảm ơn cô hôm nay đã nói cho tôi biết những chuyện này.”

Âu Dương Tử Huyên ngoảnh lại, mỉm cười nhìn Sư Niệm: “Không phải tôi đang giúp cô đâu, tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể được hạnh phúc thôi.”

Âu Dương Tử Huyên rời đi, cả phòng bệnh lại yên lặng như tờ.

Nhưng nơi không thể tĩnh lặng được chính là trái tim của Sư Niệm, trái tim cô những tưởng nó đã chết rồi.

Anh ấy đã cứu cô, nhưng lại không cho bất cứ ai nói cho cô biết.

Suy cho cùng anh ấy vẫn muốn trốn cô, trốn một cách triệt để.

Sao anh ấy lại có thể nhẫn tâm như vậy.

Sư Niệm đăm chiêu một hồi, cuối cùng cố gắng cầm điện thoại trên bàn lên, sau đó gửi tin nhắn cho Kiều Vi Nhã. Lúc này trừ Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất ra, cô không nghĩ ra ai có thể giúp cô được nữa cả.

***

Thành phố B, trong quân đội.

Sau khi kết thúc một ngày tập huấn, họ vẫn chưa trông thấy sĩ quan Ma Quỷ đâu cả, nghe nói anh ta xin nghỉ rồi.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất thì không tin. Sở Lạc Nhất gọi mấy cuộc điện thoại về nhà thì lại chỉ nhận được tin Sư Niệm gặp phải fan biến thái. Cô cảm thấy mẹ cô đang xem cô là một đứa úng não hay sao ấy.

Nhưng bản tin cũng lại dùng cái lý do úng não đó nên cô cũng không có cách nào đi hỏi người khác nữa cả.

Thế là kể cả hôm nay được đưa đi ăn tôm đất cay, Sở Lạc Nhất cũng không thấy ngon miệng nữa.

Cố Tỉ Thành vừa bóc vỏ tôm cho cho Sở Lạc Nhất vừa nhìn dáng vẻ phờ phạc của cô, “Hiếm lắm hôm nay mới được ăn một món đắt tiền mà sao trông lại đau khổ quá vậy?”

Sở Lạc Nhất ngẩng lên lườm anh một cái, “Anh nói thật cho em biết, rốt cuộc là anh Húc Ninh bị làm sao rồi?”

“Ăn nhiều vào, tốn nhiều tiền lắm đấy.” Cố Tỉ Thành nói, dời chủ đề của cô đi.

“Bị thương rồi à? Hay là chết rồi?” Sở Lạc Nhất vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục truy hỏi.

Cố Tỉ Thành ngẩng lên, chớp mắt: “Vẫn còn sống, sao trông em có vẻ mong anh ấy chết quá vậy hả?”

“Thế có nghĩa là bị thương đến mức không thể động đậy nổi nữa hả? Người lập công cũng không phải anh ấy, sao anh ấy phải liều mạng thế chứ?” Sở Lạc Nhất chậc lưỡi nói.

Cố Tỉ Thành nhìn cô nhóc xấu xa này, “Tôi đi rửa tay, lát nữa sẽ quay lại.”

Sở Lạc Nhất gật đầu nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, sau đó lại tiếp tục ăn phần của mình. Dù sao thì trước mắt chuyện này vẫn đang trong cục diện bế tắc, phải xem ai là người phá vỡ cục diện này trước đã.

“Thưa cô, nước hoa quả của cô đây.” Nhân viên phục vụ đặt cốc nước dâu xuống.

“Hả? Tôi không gọi.” Sở Lạc Nhất nói.

“Là cái anh vừa nãy gọi đấy ạ.” Nhân viên phục vụ cười tít mắt nói, “Bạn trai của cô đẹp trai thật đấy!”

Bạn trai?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.