Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3075: Chương 3075: Anh chỉ tin tưởng một mình em [3]




“Tiến vào vùng biển quốc tế, tuyến đường hàng không bị phong tỏa sẽ được mở ra, nhưng mà đám người các cậu...” không bị thương thì cũng tàn phế, phải đi như thế nào?

Sở Húc Ninh cũng biết vấn đề này, vừa rồi Lão Bạo với Lão Miêu vì cứu anh mà cũng bị máy bay không người tấn công bị thương.

Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm thì thấy cô đang mím môi nhìn anh, rõ ràng hai người họ nghĩ giống nhau rồi.

Lạc Hiên bảo người cho con thuyền tăng tốc, sau đó bảo các thủy thủ đổi chiều, trước hết phải khống chế được lưới đánh cá chìm bên dưới thuyền.

Lão Bạo, Lão Miêu cùng Ngô Ca lần lượt trèo lên, sau đó nằm thẳng trên boong thuyền. Có lẽ bọn họ đã kiệt sức rồi.

Chiếc thuyền chiến phía sau cũng tăng nhanh tốc độ, thời gian của bọn họ không còn nhiều.

Lạc Hiên lắc lắc khẩu súng, nhìn hai người đang im lặng đối mặt với nhau.

Ánh mắt của Sư Niệm chuyển xuống dướ. Trên cánh tay Sở Húc Ninh vẫn còn nhỏ máu loãng, tay anh bị thương rồi.

Sư Niệm mạnh mẽ cầm thấy khẩu súng trong tay Lạc Hiên rồi nhìn chằm chằm vào Sở Húc Ninh: “Anh có tin em không?”

Sư Niệm cũng nghĩ tới kế hoạch giống như của Sở Húc Ninh. Thế nhưng người lái du thuyền phải hoàn toàn tin tưởng người lái máy bay trực thăng thì mới có thể dứt khoát phá hủy máy bay không người lái trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi nó rời khỏi sự khống chế xông đến du thuyền.

Mà người có kỹ thuật bắn súng chuẩn nhất ở đây chính là Sở Húc Ninh.

Thế nhưng cánh tay của anh bị thương rồi, cho nên anh không thể là người nổ súng được.

Sở Húc Ninh nhìn chằm chằm cô gái quật cường trước mặt mình. Ở nơi này, dù cho đứng giữa những chiến hữu vào sống ra chết của mình nhưng chỉ có cô mới là người anh tin tưởng nhất.

Sở Húc Ninh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đợi lần này quay về, chúng ta cùng bù lại hôn lễ còn thiếu của em”

Sư Niệm khẽ cong môi. Cô biết rõ đây chỉ là lời nói ngọt. Đợi lần này quay về rồi có khi anh còn chưa kịp lành vết thương đã phải đi thực hiện một đợt quân diễn khác, làm sao có thời gian tổ chức hôn lễ với cô cơ chứ.

Nhưng Sư Niệm chính là một người không tiền đồ như thế đấy. Dù cho đó là một lời hứa không thể thực hiện được nhưng nó cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Lạc Hiên cho người chuẩn bị xong máy bay trực thăng. Người của Sở Húc Ninh lục tục trèo lên máy bay. Ngô Ca bị thương nhẹ nhất cho nên nhiệm vụ lái máy bay được giao cho anh ta.

Sở Húc Ninh nhảy lên du thuyền. Sư Niệm đứng ở cửa máy bay trực thăng nhìn người phía dưới, khẩu súng trong tay bị cô siết lại thật chặt.

Trước khi Sư Niệm lên máy bay, Lạc Hiên kéo cô lại rồi thấp giọng nói bên tai cô: “Nhóc con, trong đó chỉ có một viên đạn thôi! Điều duy nhất mà cháu có thể làm chính là đập nồi dìm thuyền.”

Sư Niệm ngẩng phắt đầu lên. Lạc Hiên lùi về sau một bước rồi thả cô ra: “Thời gian tôi có thể tranh thủ cho cô cậu không nhiều lắm. Nhóc con, phát súng kia phải bắn lúc nào, hy vọng quyết định của mấy đứa sẽ không khiến mấy đứa trở thành con mồi của những kẻ phía sau.”

Lạc Hiên vẫn cười, nhưng Sư Niệm lại cảm thấy người bác này quả thực giống y như trong truyền thuyết vậy, lúc chính lúc tà.

“Cảm ơn bác đã nhắc nhở.” Sư Niệm cắn răng nói rồi được Kèn Nhỏ kéo lên.

Du thuyền cùng máy bay trực thăng đồng thời xuất phát. Cố Thanh Trần đứng cách đó không xa giễu cợt: “Anh gọi đây là đồng ý đi cứu người?

Lạc Hiên ngoảnh lại nhìn vợ mình, lại nhìn chiếc thuyền chiến đang ra tín hiệu với bọn họ: “Tụi nó không đi chẳng lẽ ở lại để cho đám người kia bắt?” Lạc Hiên vừa nói vừa bước về phía boong tàu phía trước.

“Một viên đạn là có ý gì?” Cố Thanh Trần xoay người đi theo.

“Không đến đường cùng trong con người vẫn ôm một chút hy vọng may mắn.” Lạc Hiên nói rồi nhìn Cố Thanh Trần đang đi theo mình: “Chỉ cần Sư Niệm có một chút xíu tâm lý mong sẽ may mắn cũng có thể cướp đi sinh mạng của Sở Húc Ninh.”

Cố Thanh Trần thầm kêu một tiếng yêu nghiệt, sau đó theo anh ta đi đối phó với những kẻ đáng ghét kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.