Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3081: Chương 3081: Anh chỉ tin tưởng một mình em [9]




Sư Niệm nắm chặt hai tay, cô cũng từng hỏi câu hỏi này, nhưng cô lại sợ hãi đến mức không dám để anh trả lời.

Tại sao anh không giải thích cho cô?

Trước nay anh không giải thích về bất cứ vấn đề gì.

“Liên quan gì đến anh?” Sư Niệm ngẩng đầu, quắc mắt nhìn Tần Thiếu Bạch, “Mọi người còn đang chuẩn bị diễn tập quân sự, anh định tiếp tục cản trở đấy hả?”

“Anh ta chưa từng nghĩ tới việc giải thích, đúng không?” Tần Thiếu Bạch đột nhiên hỏi.

“Tôi đã bảo là không liên quan đến anh rồi cơ mà.” Tâm trạng của Sư Niệm không tốt lắm, lời nói ra khỏi miệng cũng có vẻ chói tai.

Ánh mắt sâu thẳm của Tần Thiếu Bạch hướng thẳng về Sư Niệm, “Cô đang sợ gì thế?”

Bàn tay đang đặt trong chăn của Sư Niệm đột ngột hất tung tấm chăn ra, sau đó cô đứng dậy xuống giường, “Anh không đi thì tôi đi.”

Tần Thiếu Bạch đưa tay nắm lấy cánh tay cô, gằn giọng, “Cô đáng được người khác đối xử chân thành.”

Sư Niệm cúi đầu nhìn bàn tay anh ta, bàn tay của anh ta rất đẹp, các khớp xương nổi rõ, nhưng vẫn không đẹp bằng tay Sở Húc Ninh.

“Thứ người hèn hạ như tôi chỉ thích hết lòng vì người khác thôi.” Sư Niệm nói xong, hất mạnh bàn tay anh ta ra.

“Sư Niệm, tôi rất thích em.” Tần Thiếu Bạch đột nhiên nói. Vốn dĩ anh ta không định nói, nhưng mấy ngày nay nghe thấy những lời đồn đại trong quân doanh, hiển nhiên chúng đã được lưu truyền rất lâu rồi nhưng rõ ràng cũng rằng không có ai ngăn chặn, kể cả Sở Húc Ninh cũng không nói một câu nào.

Anh ta không hề thấy được sự quan tâm mà Sở Húc Ninh dành cho cô, vậy thì điều đó nghĩa là anh ta còn cơ hội, đúng không.

Sư Niệm đi đến cửa phòng thì sững lại. Chiếc áo bệnh nhân trên người càng khiến vẻ gầy gò của cô lộ rõ, cảm giác quần áo rộng thùng thình.

Những năm trở lại đây, Sư Niệm nhận được không ít lời tỏ tình, nếu không phải là Triệu Tư Niệm anh yêu em yêu đến chết đi sống lại thì cũng là Triệu Tư Niệm, em là nữ thần của đời anh, trái tim anh dành cho em có đất trời chứng giám.

Nhưng không có ai nói với cô rằng, anh rất thích em.

Không phải giả tạo, mà là thứ cảm giác có được trước khi anh ta dám khẳng định tình yêu.

Sư Niệm hiểu rõ cảm giác này, ban đầu, khi tỏ tình cùng Sở Húc Ninh, cô cũng nói: Sở Húc Ninh, em rất thích anh.

Nhưng Sở Húc Ninh đáp lại, đó chỉ là ảo giác của cô.

Cô biết rằng không phải vậy.

Sư Niệm quay lại nhìn người đàn ông cũng đang nhìn cô, “Cảm ơn câu “rất thích” của anh, nhưng tôi đã lấy người khác rồi, hơn nữa tôi rất yêu anh ấy.”

“Kể cả khi anh ta không yêu em?” Khi Tần Thiếu Bạch nói ra câu này, thậm chí trong giọng nói của anh ta còn xen lẫn vẻ khó tin.

“Tôi yêu anh ấy mười bảy năm, anh ấy chưa từng yêu lại tôi. Mười bảy năm trời tôi chưa từng bỏ cuộc vì anh ấy không yêu tôi, tại sao bây giờ tôi phải bỏ cuộc?” Khi Sư Niệm nói câu này, giọng nói của cô không còn sắc bén như ban nãy nữa, “Thế nên tôi cảm thấy nếu anh đổi thành anh rất tán thưởng tôi, tôi sẽ rất vui. Thích thì thôi đi, trừ anh ấy ra, tôi không cần câu “thích” của ai khác cả.” Sư Niệm nói xong, kéo cửa đi ra ngoài.

Tần Thiếu Bạch nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Sư Niệm, bởi vì hai tay nắm chặt lại, cánh tay anh ta hơi đau.

Sư Niệm, thật sự là một cô gái khác biệt.

Tiếc rằng, người đàn ông kia không biết trân trọng.

Trái tim vừa mới rung động đã bị người ta cự tuyệt như thế.

Tần Thiếu Bạch cúi đầu bật cười thành tiếng, ba mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên anh ta tỏ tình, kết quả lại như thế này đây.

Nhưng anh ta không hề thấy uể oải vì lời từ chối thẳng thừng của cô.

Tháng mười, tiết trời giữa thu rất đẹp.

Sư Niệm đi tới ban công bên ngoài để phơi nắng, muốn tìm một thời gian phù hợp nào đó để quay về.

Tần Thiếu Bạch đi theo cô, dựa lưng vào lan can nhìn Sư Niệm đang phơi nắng, “Có thời gian thì so tài một trận đi.”

Sư Niệm nhìn người bên cạnh, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ tò mò, “So tài gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.