Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 469: Chương 469: Anh còn chưa đến mức muốn ghen với một cô gái đâu!




Thủy An Lạc đang cùng Sở Ninh Dực đứng trên ban công diễn lại cảnh kinh điển trong bộ phim Titanic thì di động của cô bỗng vang lên.

Sở Ninh Dực đang đặt cằm trên bả vai của Thủy An Lạc, thấy vậy liền hơi cau mày.

Thủy An Lạc cười khanh khách chui ra từ phía dưới người anh rồi chạy đến phòng khách cầm di động ra, thấy tên người gọi liền vui vẻ nằm ườn ra sofa nghe điện thoại.

“Lão Phật Gia, mày nhớ tao rồi hả?” Thủy An Lạc cười tít cả mắt nói.

“Nhớ~~~” Kiều Nhã Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: “Nhớ đến nỗi hận không thể bóp chết mày!” Chuyện lớn đến như thế mà Thủy An Lạc chẳng thèm nói với cô một tiếng.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Lão Phật Gia à, thân là người đứng đầu hậu cung chuẩn mực, đáng ra mày phải ban cho tao ba thước vải trắng, hoặc lôi tao ra ngoài chém chứ, sao lại có thể nói mấy lời như kiểu bóp chết nhau như thế hả?” Thủy An Lạc vẫn mỉm cười nói, nhưng mà trong đầu đang hoạt động thật nhanh, Lão Phật Gia giận rồi, cô phải nghĩ cách giải thích thôi.

“Báo với người đàn ông của mày trước một tiếng là chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi đi.” Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa quên mục đích của cuộc điện thoại này.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa theo cô vào đang ngồi bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Lão Phật Gia bảo nó với tên điên kia xong việc rồi.”

Sở Ninh Dực nhíu mày tỏ ý đã biết, tiếp theo đến lượt anh phải thực hiện bước thứ hai, cơ mà muốn làm bước này thì vẫn cần tới sự hỗ trợ của Mặc Lộ Túc.

Sở Ninh Dực đưa tay với lấy máy tính xách tay đang đặt trên bàn, sau khi mở ra thì lục tìm cái gì đó.

“Nói đi, tại sao xảy ra chuyện lớn như thế mà mày lại giấu tao? Không phải do mày tự ngã xuống à?” Lúc trước khi biết Sở Ninh Dực không cho Thủy An Lạc gọi điện thì cô nàng đã cảm thấy kỳ lạ rồi, nhưng không nghĩ tới người có liên quan đến chuyện này lại là Lan Hinh.

“Có giấu mày đâu, chẳng qua là không có cơ hội để nói thôi mà? Hơn nữa Sở tổng đã tuyên bố rõ ràng rồi, chuyện này anh ấy bao thầu hết, chẳng cho tao động vào gì cả.” Thủy An Lạc nói một cách vô tội đem chuyện này đổ hết lên đầu Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực ngẩng lên, lạnh lùng liếc cô một cái.

Tay của Thủy An Lạc làm ra một tư thế cầu giúp đỡ, nếu như bị Kiều Nhã Nguyễn biết chuyện gọi điện thoại đó thì nhất định đầu của cô sẽ bị đâm thủng mất, sau đó lại còn bị cho to đầu là bại não nữa, trái lại nếu chuyện này do Sở tổng cầm đầu thì cho dù Kiều Nhã Nguyễn có thêm mấy cái lá gan nữa cũng không dám ho he nửa lời đâu.

Sở Ninh Dực âm thầm ghi món nợ này lại, anh nghiêng người đè ai kia xuống ghế sofa.

Thủy An Lạc ôm di động mà hai mắt chớp chớp, lại bị dồn sofa nữa à?

Thủy An Lạc một mực há mồm tạo khẩu hình miệng ý nói Sở tổng hãy bình tĩnh, cô vẫn còn đang nói chuyện điện thoại đó!

“Ha, bây giờ có núi để dựa rồi đúng không, cứ hở tí là lại lôi người đàn ông của mày ra như thế hả?” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy.

“Không phải không phải mà, núi mà thiếp dựa vào trước nay chẳng phải đều là Lão Phật Gia hay sao?” Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đôi môi đã bị ai kia cắn một cái, Thủy An Lạc nổi giận trợn mắt trừng lại, Sở Ninh Dực vẫn ung dung nhìn cô.

Anh không muốn phải đi ghen tuông với một cô gái đâu!

“Cứ giả vờ đi, tao không tiếc bao tải để cho mày tiếp tục bao biện đâu!” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt.

“Ha ha...” Thủy An Lạc cười giả lả rồi thò tay đẩy Sở Ninh Dực ra để anh đứng dậy, sau đó cô xoay người lại nằm xuống đùi anh, hai chân đặt lên tay vịn của ghế sofa rồi nhàn nhã nói tiếp: “Trần Thiến Đồng thế nào rồi? Hôm nay cũng thật kỳ lạ, Tân Nhạc lại chẳng mở miệng nói câu nào.”

“Chuyện của Trần Thiến Đồng bị người đàn ông của mày khơi ra như thế rồi, tao đoán là nó cũng chẳng ở lại trường học được nữa đâu! Quả nhiên, Sở tổng đã ra tay một cái thì biết mặt nhau ngay. Mày nói xem lúc mày học năm thứ hai bị nó bắt nạt thảm hại như thế. Ấy vậy mà chỉ bằng một câu của Sở tổng đã tát một phát cho nó bay về trước giải phóng luôn rồi, nhìn thôi cũng thấy sướng!”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cô đây chỉ là không muốn chấp nhặt với loại người như Trần Thiến Đồng mà thôi, hơn nữa mẹ cũng không thích cô tính toán với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.