Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3192: Chương 3192: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình [5]




Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất tức tới xù cả lông lên. Anh vuốt tóc cô như an ủi, cô ngốc này vẫn còn đang kích động lắm đây.

“Dương Giai làm gì, bản thân cô ta hiểu rõ, bọn anh cũng hiểu rất rõ. Nhưng không có chứng cứ xác thực thì cho dù là Sở Húc Ninh cũng đâu làm gì được cô ta?” Cố Tỉ Thành nói, “Hơn nữa, em cũng biết, chuyện này không lớn đến mức không thể xử lý được, cô ta chỉ xúi giục người khác tạo tin đồn, mà những tin đồn đó không gây hại quá nhiều tới quân doanh, cho nên quân doanh cũng không xử lý chuyện này như xử lý chuyện lớn, cùng lắm chỉ điều động cô ta đi chỗ khác thôi.”

Sở Lạc Nhất cúi đầu nắn ngón tay mình, “Đáng ra nên điều đi chỗ khác từ lâu rồi. Anh Sở Húc Ninh cũng có lỗi, đã biết lòng dạ Dương Giai từ lâu, sao vẫn giữ cô ta bên cạnh?”

“Bởi vì không để tâm mà, bình thường cũng không nghĩ đến, tất nhiên sẽ không để ý rằng trong quân doanh còn sự tồn tại của dạng người như thế.” Cố Tỉ Thành lúc này đang nói đỡ cho Sở Húc Ninh, “Đây là hai khái niệm khác nhau, em không thể trộn lẫn vào được.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nhìn Cố Tỉ Thành bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Dù sao đàn ông các anh cũng như nhau cả thôi.”

“Hầy, sao lại lôi cả anh vào thế này, anh chưa làm gì đâu nhé.” Cố Tỉ Thành vội vàng nói, “Câu ban nãy, em có thể coi như hoàn toàn không nghe thấy, vậy đấy.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh Húc Ninh có được người bạn như thế này, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?

Cố Tỉ Thành không hề thấy mình làm vậy có gì không đúng. Người anh em của anh cũng sẽ đồng ý với anh thôi, dù sao không có gì quan trọng hơn vợ mình mà.

Bác sĩ cầm phim chụp bước ra, nhìn Cố Tỉ Thành rồi nói, “Xương tay có vết nứt nhỏ, nhưng không thành vấn đề quá lớn, thời gian tới cẩn thận một chút, đừng dồn sức quá, từ từ sẽ tự hồi phục.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Sở Lạc Nhất mới hoàn toàn yên tâm. Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn bàn tay quấn băng trắng của anh, lo lắng hỏi: “Vậy anh còn tiếp tục tham gia diễn tập quân sự nữa không?”

“Tại sao lại không? Càng có người muốn đuổi anh đi, anh càng phải bám trụ lại!” Cố Tỉ Thành nói rất hùng hồn. Anh không thích phối hợp với những kẻ đó như vậy đấy, anh cứ thích đi ngược lại như vậy đấy.

Sở Lạc Nhất nhìn anh mà cười tít cả mắt. Cô thích một Cố Tỉ Thành xấu xa như này.

Trên người Sở Lạc Nhất cũng rất nhiều vết bầm xanh xanh tím tím. Cố Tỉ Thành ép cô phải nghỉ ngơi một tuần mới có thể tiếp tục theo chân đoàn diễn tập.

Sở Lạc Nhất nghĩ tới việc phải chỉnh sửa những bức họa trước đó nên đồng ý luôn.

“Nghe lời thế, có âm mưu gì hả?” Cố Tỉ Thành đứng dậy nhìn Sở Lạc Nhất. Anh nói như có điều cần suy nghĩ.

Sở Lạc Nhất ném thẳng cho anh một cái trợn mắt, “Dạng đàn ông như anh, không thể nghĩ tốt cho người ta một chút nào hết, sớm muộn gì cũng có bệnh tâm lý!” Sở Lạc Nhất nói rồi đi về phía trước.

Cố Tỉ Thành sờ sờ đầu mũi mình, đi theo cô.

Tâm lý của anh rất ổn đó nha.

Khi hai người quay về phòng cấp cứu, Lục Nam Phong đã được tới phòng bệnh thường, vết thương bị hổ cắn trên đùi đã được xử lý cẩn thận, nhưng muốn xuống giường đi lại được, e rằng cần thêm một thời gian nữa.

Cố Tỉ Thành nhìn Lục Nam Phong nằm trên giường bệnh, bật cười chế giễu rồi mới nói, “Phương pháp lười biếng trốn việc của cậu không tệ nhỉ, xem này.”

Lục Nam Phong nhìn Cố Tỉ Thành mà mặt mũi tối sầm lại, “Tôi không đi thì cậu cứ cười trộm đi, nghe nói bạn gái quen qua mạng của cậu cũng không đi hả, vừa khéo có thể bầu bạn cùng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.