Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 389: Chương 389: Anh không gánh nổi




“Quậy?” Thủy An Lạc cười lạnh, cô nghiến răng gằn từng chứ nói, “Có phải đối với anh mà nói thì tất cả mọi chuyện xuất phát từ tình cảm đều là quậy phá hết không, từ trước đến giờ anh chưa từng để ý tới cảm nhận của bất cứ ai có đúng không?

Sở Ninh Dực nghe thấy những gì Thủy An Lạc nói, vốn định ném cái gối lại nhưng thấy con trai đang ngủ trên giường, anh đành thu tay lại, từ từ đặt gối ra sau lưng cô.

“Nếu như đánh rắn động cỏ đến kẻ muốn hãm hại em, vậy hậu quả...” Sở Ninh Dực nói, dần dần dựa sát vào cô, hơi thở nóng ấm của anh phả lên má cô.

“Em tự chịu lấy.” Thủy An Lạc bướng bỉnh siết chặt hai tay.

“Anh không thể gánh chịu nổi.” Giọng nói của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cùng lúc vang lên.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, dư âm câu nói của cô vẫn vang vang bên tai mình, nhưng câu nói như sấm rền của anh cũng đã vang vọng bên tai.

Thủy An Lạc vì một câu nói này của anh mà như thể nuốt mất lưỡi, không thể thốt nổi một lời.

Cô luôn cảm thấy Sở Ninh Dực là một người vô tình, bởi từ trước đến giờ anh chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của bất kỳ ai, không để ý đến Kiều Nhã Nguyễn sẽ đau lòng hay không, không quan tâm đến việc đàn anh có tự trách hay không.

Nhưng chỉ một câu nói của anh thôi cũng luôn có thể chạm được đến nơi sâu nhất trong lòng cô.

Anh quan tâm đến cô.

Hơn nữa chỉ mình cô mà thôi.

Đối với ai anh cũng đều lạnh lùng đến cực điểm, chỉ khi đối xử với cô anh mới thâm tình tới tận máu xương.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc đang đờ ra đó nhìn mình chằm chằm, khóe miệng anh cong cong, anh dịu dàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, “Sao không nói nữa, bị mèo cắn mất lưỡi rồi à?”

Thủy An Lạc bị giọng nói của anh lôi về hiện thực, không nhịn được mà trốn tránh ánh mắt của anh.

Nhưng những ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực đã đặt trên cằm cô. Nói là đặt, không bằng nói là kiềm giữ, ngăn không cho cô quay đi.

Cái trán của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng tì lên trán cô, cánh môi mỏng phủ xuống mát lạnh, nhưng lại rất dịu dàng.

Thủy An Lạc muốn lùi về phía sau, lại bị những ngón tay của anh giữ chặt không cho nhúc nhích.

“Em...” Thủy An Lạc mở miệng, nhưng tiếng nói không giống như bình thường vừa mới thoát khỏi đôi môi, giọng nói vụn vặt vừa mới thốt lên đã bị đôi môi của anh nuốt trọn.

Bầu không khí trở nên thật mờ ám...

Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đỏ bừng, ngay đến cả nhịp tim vừa mới trở lại bình thường đã lại bắt đầu rộn lên.

“Thủy An Lạc, trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng tình cảm của anh chỉ có bấy nhiêu thôi. Anh chỉ muốn dành tất cả sự chú ý của anh cho một người, không muốn lãng phí tình cảm của mình cho những kẻ chẳng liên quan gì đến anh. Còn em, đừng dùng thế giới quan của em áp đặt lên thái độ sống của anh, hiểu không?”

Sở Ninh Dực nói rất chậm, mỗi câu mỗi chữ dường như đều quấn quýt lấy cánh môi của cô.

Thủy An Lạc có thể cảm nhận được cơn giận của anh, nhưng lần này, sự trừng phạt của anh đối với cô lại thật giày vò.

Thủy An Lạc không chịu nổi mà tóm chặt chăn, người đàn ông kề cận trong gang tấc này khiến cô không thể nhìn rõ dung mạo của anh, nhưng lại có thể nhìn thấy vẻ không vui của anh hiện rõ trong đôi mắt sáng ngời.

Thủy An Lạc nghĩ, nếu như anh mà còn không bỏ ra, mình chắc chắn sẽ chết ngạt mất.

Nếu vậy đến lúc đưa đến bệnh viện, khám nghiệm tử thi xong tra ra chết vì lý do tim đập nhanh dẫn đến tắc thở, không biết anh có bị phán tội không nhỉ?

Trước lúc Thủy An Lạc kịp ngạt thở, cô liền rướn cổ nói với anh, “Sở tổng, nếu anh còn không chịu bỏ ra thì chuẩn bị nhặt xác em được rồi đấy.”

Sở Ninh Dực nghe nghe vậy, nhíu mày rồi liền lùi lại một chút.

Thủy An Lạc thở phào ra một cái, bóp mạnh vào cái cổ mỏi nhừ của mình, tí nữa thì gãy cổ rồi.

Mãi cho đến khi cái cổ của Thủy An Lạc dịu đi một chút cô mới quay ra nhìn Sở Ninh Dực, giọng nói nhẹ nhàng chất chứa sự trông mong xen lẫn sự không dám khẳng định: “Thế nên ý của anh là, tình cảm của anh đã dành hết cho em rồi đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.