Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1867: Chương 1867: Anh sở gặp phải nữ lưu manh [1]




Đại não của Kiều Nhã Nguyễn giật một cái, nghiên cứu cơ thể người chính là hạng mục nghiên cứu kinh khủng nhất.

Nghiên cứu với ý tốt thì còn được, có thể cứu mạng người, thế nhưng nếu là nghiên cứu với mục đích xấu thì đó chính là mất mạng.

Mà ba nhà khoa học bị đuổi giết kia có lẽ đã nhìn thấy thứ gì không được tốt đẹp lắm.

Phong Phong về đến nhà rồi lại gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, thế nhưng đầu bên kia đã tắt máy.

Đi nhanh như vậy cơ à?

Phong Phong ấn chuông cửa nhà An Phong Dương. Lúc đón con gái về nhà, anh vẫn còn đang mải nghĩ rốt cuộc là cô làm nhiệm vụ gì mà cần đi nhanh như vậy.

Đáng tiếc, Tiểu Bất Điểm không ở nhà Mân Hinh mà đang ở nhà bên cạnh. Lý do là vì trưa nay Mân Hinh hơi bận, hơn nữa ở nhà bên lại có hai đứa nhỏ cho nên để Tiểu Bất Điểm qua bên đó rồi.

Phong Phong đỡ trán, hiện tại anh có thể tưởng tượng ra cảnh chiến hỏa liên miên rồi.

“Được rồi chị dâu, chị ngàn vạn lần đừng ra bên ngoài. Đám người kia hẳn đã có dự định ra tay với chị rồi đấy!” Phong Phong bước đi một bước lại đột nhiên quay đầu lại nói.

Mân Hinh hơi giật mình: “Sao cậu biết?”

“Hôm nay Hạ Lăng có ý định dụ chị ra ngoài!” Phong Phong cũng không giấu giếm.

“Được, tôi biết rồi, không sao đâu!” Mân Hinh mỉm cười nói.

Phong Phong gật đầu, sau đó quay người đi đập cửa nhà Thủy An Lạc.

Người mở cửa là thím Ngô. Cánh cửa chỉ vừa mới mở ra, anh đã nghe thấy tiếng trẻ con cãi nhau ầm ĩ bên trong, lần này là vì so xem Cừu Xinh Đẹp với Cừu Vui Vẻ ai đẹp hơn.

Cái này có thể so được sao?

Có không?

Phong Phong tỏ ý không thể hiểu nổi thế giới của trẻ con.

Bánh Bao Đậu cùng Tiểu Bất Điểm ở cùng một chiến tuyến. Bánh Bao Rau vẫn nhất quyết đứng về phía Cừu Vui Vẻ.

Sở Ninh Dực đọc sách, Thủy An Lạc nằm trên sofa đau đầu nhìn ba đứa nhỏ đang tranh chấp.

“Cừu Xinh Đẹp là con gái nên đương nhiên là xinh nhất rồi!” Tiểu Bất Điểm hầm hừ, hoàn toàn không chịu khuất phục.

“Ba cậu đẹp hơn mẹ cậu, chẳng lẽ ba cậu cũng là con gái sao?” Bánh Bao Rau không nóng không lạnh phản bác lại.

“Ba tôi là người! Bây giờ đang nói về cừu, không giống nhau!” Tiểu Bất Điểm giậm chân.

“Đúng thế! Người với cừu không giống nhau!” Bánh Bao Đậu đứng cạnh Tiểu Bất Điểm kêu lên.

“Vậy hai người phải nói Cừu Xinh Đẹp là giống cái!” Giọng Bánh Bao Rau càng thản nhiên hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Phong Phong: “...”

Cuối cùng Sở Ninh Dực cũng từ từ ngẩng đầu lên rồi liếc mắt về phía bọn nhỏ.

“Ba! Anh bắt nạt con!” Bánh Bao Đậu dứt khoát nhào tới bên chân Sở Ninh Dực, tức giận nói.

Thủy An Lạc: Con có tiền đồ quá đấy, anh trai con bắt nạt con lúc nào hả?

Phong Phong đi qua ngồi xuống ghế ở phía đối diện. Tiểu Bất Điểm lập tức chạy tới mách: “Ba! Cậu ta nói ba là con gái! Đánh cậu ta!”

Thủy An Lạc nhìn con trai nhỏ nhà mình, ui chao, thế này là khiến cho người người công phẫn rồi.

Không nên chọc con gái, ấy thế mà con trai cô còn chọc hẳn hai người.

Sở Ninh Dực bế Bánh Bao Đậu đang bò bò về phía mình lên, sau đó đặt đùi, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Phong: “Kiều Nhã Nguyễn đâu rồi?”

“Có nhiệm vụ, về quân bộ rồi!” Phong Phong trả lời rồi ôm con gái đặt lên đùi mình: “Có cái gì ăn không? Tôi còn chưa ăn cơm trưa nữa!”

“Sao anh không đói chết luôn đi hả!” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy đi vào bếp, tìm đồ ăn cho Phong Phong.

“Chậc chậc chậc, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà! Nhóc con, đã quên trước đây anh từng giúp cô sao?” Phong Phong dựa người lên sofa, nói.

Thủy An Lạc cười ha ha một tiếng rồi bật bếp.

“Ba, ba nói xem Cừu Xinh Đẹp với Cừu Vui Vẻ thì ai đẹp hơn?” Tiểu Bất Điểm vừa kéo kéo quần áo của ba mình vừa hỏi.

“Đúng đúng, ba cũng mau nói đi!” Bánh Bao Đậu vội vàng nói.

Sở Ninh Dực với Phong Phong nhìn nhau. Bọn họ có thể từ chối trả lời câu hỏi ngu ngốc này được không?

“Ngu ngốc!” Bánh Bao Rau ôm tập tranh của mình rồi lạnh lùng nhả ra hai chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.