Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1451: Chương 1451: Anh sở muốn chơi trò biến hôn nhân [5]




Phong Phong ra tay cực nhanh, cho nên Viên Giai Di căn bản không hề có thời gian phản ứng lại đã bị Phong Phong đá ngã xuống bàn.

Phong Phong dùng hết sức để đá cú đá này, thế nên cả một bàn cơm nước bắn lên tung tóe dính vào quần áo cả người cô ta, trông chật vật vô cùng.

Phong Phong cúi đầu nhìn chiếc điều khiển từ xa trong tay mình, lại nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực từ từ bước tới bên cạnh Viên Giai Di, “Viên Giai Di, cô to gan lắm.”

“Tôi biết, anh định lợi dụng tôi ở bên trong làm mai phục tiện đường bắt Long Nhược Sơ, thế nhưng, hết lần này tới lần khác tôi lại không theo ý anh, không phải anh muốn đi vào cùng sao? Tôi không cho.” Viên Giai Di nhổ một ngụm nước canh dính bên miệng, tỏ ra đầy châm chọc.

Sở Ninh Dực chán ghét nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, “Cô thực sự cho rằng, như thế thì tôi sẽ chịu thua à?”

“Nhưng chờ anh vào đến nơi thì đã trễ rồi.” Viên Giai Di chật vật bò dậy, vất vả lắm đứng vững được, “Tôi biết, các người sẽ không bỏ qua cho tôi, đã như vậy, không bằng kéo Thủy An Lạc chôn cùng. Tôi và các người, vĩnh viễn không thể cùng tồn tại.”

An Phong Dương hơi vuốt chóp mũi của mình, có chút trào phúng nhìn Viên Giai Di, “Cô đang nghĩ gì thế? Cô tưởng chút mưu tính nhỏ nhen của cô có thể giấu được ai? Nếu bọn này không chắc chắn mười phần thì một cú đá vừa nãy của Phong Tứ đã đủ đá chết cô rồi. Sở Đại còn rảnh đứng đây nói chuyện với cô nữa chắc?” An Phong Dương cười nhạo, lại khiến cho sắc mặt của Viên Giai Di càng thêm xấu xí.

“Ba, bên ngoài giao cho ba.” Sở Ninh Dực nói, nhanh chóng xoay người đi vào.

Phong Phong cúi đầu nhìn chiếc điều khiển từ xa trong tay mình, sau đó lại ném cho chú Sở vẫn đứng cách bọn họ không xa, bảo ông ấy cất đi.

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay lên xoa cằm, rốt cuộc có vấn đề gì mà cô vẫn chưa rõ ràng ở đây nhỉ?

“Mấy anh rốt cuộc đang làm gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng hỏi.

Phong Phong cúi đầu, trên gương mặt căng thẳng cả ngày rốt cục cũng hiện lên nụ cười, “Răng Mềm, đây là câu đầu tiên em chủ động nói với tôi ngày hôm nay đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Cô đúng là thối mồm mà, tự dưng đi hỏi làm gì chứ?

Quả nhiên đúng là loại không dưng lại thích ăn hành.

“Răng Mềm, nếu như em muốn biết, tối hôm nay tôi có thể...”

“Hơ, tôi muốn biết chẳng có lẽ không biết đi hỏi anh tôi à?” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng ngắt lời anh ta, định theo Sở Ninh Dực đi vào.

“Chờ một chút, em vào đó làm gì?” Phong Phong vươn tay bắt lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn, “Đó là chuyện của gia đình họ, em đừng đi. Cô dâu chú rể đã đi rồi, phù dâu phù rể không thể cũng đi nốt thế được chứ.” Phong Phong hiếm khi nói một hơi mà nhiều lời như vậy, có điều lại nói có chút dè dặt.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh ta.

Phong Phong vẫn nắm lấy tay cô không buông, tuy rằng trong lòng đã có chút trống rỗng.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, về chuyện của Long gia, có lẽ bọn họ thực sự không mong người ngoài biết được.

Cho nên người đi theo chỉ có Long Man Ngân, Lạc Vân và Thủy Mặc Vân. Người của Sở gia còn đang xoa dịu mọi người, bọn họ đương nhiên không thể bỏ đi được.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Sở Mặc Bạch sai người đến dọn dẹp đống hỗn độn kia trước xong liền theo Phong Phong rút lui.

An Phong Dương cúi đầu nhìn Viên Giai Di ngã sõng soài dưới đất, khóe môi hơi nhếch lên: “Viên Giai Di, cô biết đêm qua Sở đại đã nói gì không? Cậu ấy nói, chỉ cần cô làm theo kế hoạch của cậu ta, cậu ta có thể tha cho cô một lần. Đáng tiếc, cô lại chọn con đường không nên chọn nhất.”

“Các người!!!”

Làm sao mà biết được kế hoạch mà cô ta chưa từng nói ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.