Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1882: Chương 1882: Anh sở phản đòn [6]




Trước đây khi bệnh viện của Tân Nhạc giảm biên chế, vào thời điểm khó khăn nhất là đàn anh đã giúp cô ấy. có thể chính vào lúc đó, Tân Nhạc đã rung động. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thành ra nông nỗi này.

[Thủy An Lạc: Ừ, có thời gian tôi sẽ đến thăm bà.]

[Tân Tiểu Nhạc: Được, đến lúc đó nhớ gọi cả Kiều Nhã Nguyễn nữa nhé. Từ khi tốt nghiệp đến giờ bọn mình chưa tụ tập lần nào cả.]

Ngữ khí của cô ấy rất nhẹ nhàng, hơn nữa không hề có chút địch ý nào.

Đây rốt cuộc là chuyện xấu hay chuyện tốt đây?

Thủy An Lạc hơi thở dài, thấy Tân Nhạc nhắn phải dọn tiếp, cô cũng không nhắn lại nữa, quay đầu lại thấy Thủy An Kiều đã đến. Cô ta khoác một chiếc áo khoác đỏ thẫm, trang điểm cũng rất cẩn thận, không hề lòe loẹt. Nu không phải do cặp mắt cay nghiệt xếch ngược kia của cô ta, Thủy An Kiều cũng có thể được coi là một mỹ nhân khiến người ta muốn nâng niu.

Đáng tiếc, tất cả đều bị hủy hoại bởi cặp mắt của cô ta.

Thủy An Kiều khuấy đều cốc cafe trong tay, ánh mắt vẫn nhìn Sở Ninh Dực: “Nếu Sở tổng muốn gặp tôi thì việc gì phải bảo Thủy An Lạc hẹn? Anh muốn gặp, tôi đương nhiên sẽ đến.” Thủy An Kiều nói, bàn chân bên dưới bàn khẽ cọ cọ lên đùi anh.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, nhịn không được mà trừng mắt. Con mẹ này có bị ngớ ngẩn không hả, đùi của Sở Ninh Dực bây giờ đâu có cảm giác gì đâu? Lại còn dám đùa giỡn Sở tổng như vậy.

Sở Ninh Dực quả thực không có cảm giác, nhưng lại có thể nhìn ra cô ta đang làm gì.

“Cô Smith, phiền cô rút chân lại cho.” Anh nói, trong ánh mắt rõ ràng có vẻ không vui.

Thủy An Kiều hơi bĩu môi, “Tìm tôi làm gì? Bị Thủy An Lạc chê rồi à? Cũng đúng, dù sao Sở tổng bây giờ, e là không thỏa mãn được cô ta đúng không? Hơn nữa nghe nói Mặc Lộ Túc cũng đã ly hôn rồi, thật là trùng hợp quá nhỉ.”

Thủy An Kiều cười thành tiếng. Thủy An Lạc cúi đầu chơi game, giọng điệu này, thật là chói tai.

“Tôi nhớ hôm nay là ngày khai trương tòa nhà thương mại mới của James.” Sở Ninh Dực nhấc ly lên, thản nhiên nói.

“Vậy thì sao? Sở Ninh Dực, có phải giờ anh đã phát hiện ra tôi tốt hơn nó rồi không? Sao nào, là nó cố tình hẹn anh đến đây hả? Chậc chậc...” Thủy An Kiều tự cho rằng người hẹn mình là Thủy An Lạc, nhưng người tới lại là Sở Ninh Dực, nhất định là Thủy An Lạc cũng lừa Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc đánh chết một con quái nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: Ai cho mày dũng khí để nghĩ như vậy thế.

Sở Ninh Dực uống nước, vẻ mặt thản nhiên, “Nếu đã nghĩ vậy, sao cô còn đến?”

“Sở Ninh Dực, anh biết không? Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn còn thích anh. Anh đâu có biết, tôi thích anh thế nào, tôi...”

Thủy An Kiều có chút kích động nói, vụt đứng dậy, đang định bước về phía Sở Ninh Dực, lại đột nhiên bị phóng viên lao tới cản lại.

“Bà Smith, bà vừa mới bày tỏ với Sở tổng sao?”

“Bà Smith, chồng bà không lâu trước đã kêu gọi đầu tư thắng Sở tổng, gần như chiếm mất địa bàn của Sở tổng, nhưng hiện giờ bà lại tỏ tình với Sở tổng thế này là sao?”

“Sở tổng, nghe nói buổi lễ đặt móng cho tòa nhà mới hôm nay ngài Smith có mời ngài, vậy tại sao ngài lại ở đây?”

“Sở tổng, là do bà Smith hẹn ngài tới sao?”

...

Những câu hỏi của phóng viên không ngừng vang lên, sắc mặt Thủy An Kiều đã khác hẳn lúc nãy.

Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi nhướng lên, nhìn sắc mặt Thủy An Kiều đã tái nhợt, “Tôi chỉ đi ra ngoài với vợ mình một chút mà thôi. Vợ tôi đi rửa tay. Cô Smith, lời bày tỏ của cô, xin lỗi, tôi không thể nhận được.”

Giọng nói của Sở Ninh Dực rất thản nhiên, giống như Thủy An Kiều thừa dịp vợ người ta không có mặt mới xuất hiện để tỏ tình vậy.

Thủy An Lạc cúi đầu, thầm mắng một câu. Chiêu này của anh Sở thật là độc, rõ ràng là đang nói cho James: Xem đi, anh cướp địa bàn của tôi thì đã sao? Người phụ nữ của anh hiện giờ đang tỏ tình với tôi đây này, tiếc là tôi đếch thèm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.