Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2125: Chương 2125: Ba cái tên này chỉ là trùng hợp? [3]




Cảm xúc của Triệu Phi Phi quanh quẩn bên bờ vực.

Sư Hạ Dương không thể kìm nén nổi mà nắm chặt hai bàn tay đang buông thõng bên hông, chỉ bởi vì, sau bao nhiêu năm, ngoài Kiều Nhã Nguyễn ra, anh ta lại gặp được một người vẫn nhớ đến Triệu Dương Dương.

“Nhưng đây không phải lý do để cô giết người.” Sư Hạ Dương thốt ra từng chữ. Tuy anh vẫn chưa biết được cô ta và Triệu Dương Dương có quan hệ gì, nhưng không thể để Triệu Uyển Uyển bị thương một cách khuất tất như vậy được.

“Tôi không giết người.” Triệu Phi Phi đáp lại một cách kích động, “Tôi chỉ không vừa mắt với con hát kia. Dựa vào cái gì mà anh đối xử với nó tốt như thế, anh xứng với Triệu Dương Dương sao?”

Hai bàn tay Sư Hạ Dương nắm chặt. Anh ta tự nhận mình trước nay chưa từng có lỗi với Triệu Dương Dương.

Hoặc ít nhất, mấy năm nay anh ta chưa từng có ý định tìm mẹ mới cho Sư Niệm. Cho dù là Triệu Uyển Uyển, anh ta cũng chỉ đơn giản là cảm ơn cô đã chăm sóc con gái giúp mình mà thôi.

“Đây là chuyện của riêng tôi, chuyện giữa tôi và Dương Dương không cần người ngoài phải xen vào.” Sư Hạ Dương trầm giọng đáp trả, rõ ràng đang cố kiềm nén xúc cảm nào đó trong mình.

“Ha ha, anh động lòng với con hát Triệu Uyển Uyển đó rồi chứ gì? Anh quên Dương Dương đã chết thế nào rồi chứ gì? Nếu không phải vì con của anh, cô ấy vẫn có thể sống tiếp. Thế nhưng hiện tại, anh lại vì một con đàn bà mà quên mất cô ấy.” Triệu Phi Phi càng lúc càng kích động, giọng nói càng ngày càng to, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

“Triệu Phi Phi.” Sư Hạ Dương phẫn nộ cắt lời cô ta, “Tôi sẽ giao chuyện này cho tòa án xét xử.”

“Chỉ vì tôi từng đe dọa cô ta?” Triệu Phi Phi rít lên chói tai. Nhưng một giây sau đó, khi Sư Hạ Dương đưa miếng ngọc bội trong tay tới trước mặt cô ta, Triệu Phi Phi hơi ngưng lại, rồi triệt để im lặng.

“Thứ này, chắc cô biết chứ nhỉ.” Sư Hạ Dương hỏi.

Triệu Phi Phi nhìn miếng ngọc bội vẫn còn đung đưa trong không khí, cảm xúc có vẻ như đã bình ổn trở lại.

Miếng ngọc bội này cô ta biết chứ, là của Triệu Dương Dương. Triệu Dương Dương luôn coi nó như bảo bối. Sau khi Triệu Dương Dương chết đi, miếng ngọc bội này lại mất tích. Nhưng tối hôm qua, cô ta bất ngờ nhìn thấy nó ở nhà của Triệu Uyển Uyển. Triệu Uyển Uyển lại liều mạng mà bảo vệ nó, cho nên cuối cùng cô ta vẫn không thể lấy nó đi.

Triệu Phi Phi tính toán trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi một câu không chắc chắn, “Anh, anh làm sao mà có được nó?”

Ánh mắt hơi tránh né của Triệu Phi Phi dường như đang chứng thực cho suy nghĩ của Sư Hạ Dương.

“Cho nên, cô thừa nhận nó là của cô?” Sư Hạ Dương vừa nói vừa bước tới gần cô, “Cô và Dương Dương rốt cuộc có quan hệ gì. Cô bảo vệ tình cảm của cô ấy như thế, mà cô ấy lại đưa món quà sinh nhật tôi tặng cho cô, quan hệ của hai người rất tốt sao?”

Nhưng mà, anh chưa từng nghe Triệu Dương Dương nhắc tới Triệu Phi Phi.

Trước giờ chưa từng!

Triệu Phi Phi là gì của cô ấy?

Cảm xúc của Triệu Phi Phi cuối cùng cũng ổn định lại. Cô ta mím môi, nhìn thẳng vào mắt Sư Hạ Dương, “Là của tôi thì đã sao? Tôi muốn giết cô ta, một con hát như cô ta, dựa vào cái gì mà cướp mất hạnh phúc của Dương Dương, cô ta xứng chắc? Muốn con gái của Dương Dương gọi cô ta một tiếng mẹ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Đáng tiếc, con đàn bà đó chết đến nơi còn nắm chặt lấy đồ của Dương Dương, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô ta rồi.”

Triệu Phi Phi không còn kích động nữa, chỉ còn lại nỗi căm hận, hận đến thấu xương, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt âm trầm của Sư Hạ Dương chiếu thẳng vào cô ta.

Quan hệ của hai người thực sự rất tốt, kiểu hận thù của Triệu Phi Phi không phải giả bộ.

Nhưng quan hệ tốt như thế, tại sao Triệu Dương Dương chưa từng nhắc tới cô ta. Anh biết Triệu Dương Dương là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, cho nên không thể có khả năng là chị em hay gì đó đại loại thế được.

Đôi mắt của Triệu Phi Phi như tóe ra lửa. Sư Hạ Dương thu lại miếng ngọc bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.