Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 351: Chương 351: Ba của tiểu bảo bối à




Sở Ninh Dực nghe tin tức trên tivi, thực tập sinh, ý là chỉ hai đồ ngốc kia của bệnh viện Sở Thị đấy sao?

Tiểu Bảo Bối vùng vẫy một hồi lại được ba thả vào xe. Nhóc con lập tức chạy biến đi như một làn khói, con không muốn bị daddy tóm nữa đâu.

Tiếc là ba nhóc giờ cũng chẳng rảnh để mà quan tâm tới nhóc, vì ba còn đang bận xem tin tức ạ.

“Giờ chúng tôi sẽ phỏng vấn hai bác sĩ thực tập này một chút xem tại sao lại chọn tới nơi nguy hiểm này nhé.”

Theo chân phóng viên tiến vào lều, đập ngay vào mắt của Sở Ninh Dực là hình ảnh Thủy An Lạc đang ngồi dưới đất băng bó cho người bệnh. Bóng lưng nhỏ bé gầy gò của cô ẩn sâu trong bóng tối, nhưng anh vẫn thấy rất rõ ràng.

Kỹ thuật băng bó của Thủy An Lạc rất tốt, cho nên cô biết tự sắp xếp công việc cho chính mình, biết mình nên làm gì vào lúc này.

Sau khi phóng viên bước vào thì nhanh chóng tìm được Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn dưới sự hướng dẫn của người khác. Kiều Nhã Nguyễn đang sát trùng vết thường cho một người bệnh bị gỗ đập vào chân, thấy phóng viên tới cô cũng chẳng có phản ứng gì nhiều.

Phóng viên hỏi cái gì, Kiều Nhã Nguyễn trả lời cái đó, sau có vẻ thấy phiền quá nên cô xua tay: “Thôi đừng quấy rầy nữa, tôi mất tập trung quá.”

Người phóng viên nọ có chút khó xử, cười trừ một cái rồi đưa mắt nhìn Thủy An Lạc, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống hỏi: “Nghe nói cô cũng là bác sĩ thực tập phải không?”

Thủy An Lạc vừa băng bó xong, hài lòng nhìn thành quả của mình rồi mới ngẩng đầu nhìn người phóng viên kia: “Tôi thấy cô nên phỏng vấn mấy người bị nạn này trước đi, sau đó xem xem mình có thể làm gì để ủng hộ hay quyên góp không thì hơn đấy.” Thủy An Lạc cười, thấy Kiều Nhã Nguyễn đã xử lý xong vết thương cho người kia liền chạy tới băng bó.

Nhưng khi Thủy An Lạc đang băng bó thì bỗng nghĩ đến một chuyện. Cô ngoảnh phắt lại nhìn người phóng viên kia: “Cái này của cô có thể chiếu cho tất cả mọi người thấy hả?”

Phóng viên kia hơi giật mình: “Tất nhiên, đây là truyền hình trực tiếp hiện trường thiên tai mà.”

Mắt Thủy An Lạc đảo quanh, Sở Ninh Dực thích xem tin tức như vậy biết đâu cũng thấy được nhỉ?

Thủy An Lạc nghĩ rồi nói: “Tôi có thể mượn cái này của cô để nói với người nhà vài câu được không? Vì lúc tôi đi quên không báo với họ, giờ thì điện thoại vừa hết pin lại mất sóng rồi nên không liên lạc được.”

Phóng viên kia hơi sững người rồi quay đầu nhìn nhân viên quay phim bên cạnh, có vẻ như đang hỏi ý kiến, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Kiều Nhã Nguyễn bật ngón cái với Thủy An Lạc, quả là một biện pháp hay.

Bệnh nhân vừa được băng bó xong định ra ngoài, lúc đi qua phóng viên liền lên tiếng: “Đồng chí phóng viên này, một cô gái trẻ tới nơi thiên tai thế này để cứu trợ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, đây cũng chuyện đáng để tuyên truyền đấy.”

Phóng viên và nhân viên quay phim khẽ cau mày, cuối cùng vẫn quyết định phải xin chỉ thị từ cấp trên, nếu không lúc truyền về đài rồi chiếu lên có khả năng sẽ bị tạm dừng mất.

Cuối cùng sau khi nhận được sự đồng ý, cô phóng viên này liền đưa micro cho Thủy An Lạc: “Mau báo bình an cho người nhà cô biết đi.”

Thủy An Lạc gật đầu rồi nhận lấy micro, bởi vì bận cứu trợ nên giờ mặt cô có dính bụi bẩn, hoàn toàn khác biệt với một Thủy An Lạc trắng nõn nà lúc mới ra khỏi nhà ban trưa.

“Này, Sở...” Thủy An Lạc vốn định nói là Sở Ninh Dực, nhưng khi nghĩ đến hào quang chói lóa từ cái tên đấy cô liền quyết định đổi cách xưng hô luôn: “Ba của Tiểu Bảo Bối à~”

“Phụt...” Kiều Nhã Nguyễn phụt cười như chốn không người, ôi cái cách gọi này, cô đúng là điên mất thôi.

Lúc này bàn tay đang cầm điều khiển của Sở Ninh Dực cũng run lên một cái, sau đó tivi liền đổi kênh, tuy sắc mặt của Sở Ninh Dực vẫn không có gì bất thường, nhưng giờ trong lòng anh đang thấy thế nào thì chỉ mình anh mới biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.