Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2179: Chương 2179: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao? [6]




“Anh tính để hai người họ đấu với nhau à?” Thủy An Lạc suy đoán hỏi, nguyên nhân lớn nhất để Sở Ninh Dực và An Phong Dương luôn có thể dẹp loạn khắp nơi đó là vì họ chưa bao giờ đấu với nhau, thậm chí, không ai có thể gây xích mích ly gián họ.

Sở Ninh Dực ôm con gái không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.

Nội chiến với họ chính là tốt nhất, một khi đã xảy ra nội chiến, thì họ sẽ là ngư ông đắc lợi. Điều quan trọng là làm sao tạo ra bất hòa trong đám người kia.

Thủy An Lạc từ từ nhắm mắt lại. Cô bắt đầu buồn ngủ rồi, vì chuyện nên nghĩ kỹ thì cô đã hiểu rồi, còn chuyện gì không hiểu thì chắc Sở Ninh Dực cũng chẳng hiểu được.

Và Sở Ninh Dực đoán không sai, Cố Minh Hạo và Janis đúng là không hợp với nhau thật, chuyện này đã bị bên chỉ huy cao nhất biết rồi.

Trong cuộc họp trực tuyến, mỗi quốc gia ít hay nhiều cũng đều bị phá hoại ở một mức độ nhất định, chỉ có thành phố A là nghiêm trọng nhất.

“Anh Cố chủ động xin cứu thành phố A, chẳng lẽ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?” Trong màn hình, Janis đang cười lạnh.

Cố Minh Hạo siết chặt tay, trợn mắt nhìn Janis, “Chuyện Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc về thành phố A rõ ràng anh biết rõ, tại sao lại không nói cho tôi biết.” Cố Minh Hạo lạnh lùng nói.

“Tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh chuyện đó.” Janis cười lạnh nói, “Hạ Lăng chết, tới giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến người cải tạo gen chết sớm, tôi đề nghị tạm dừng kế hoạch.”

“Tạm dừng?” Cố Minh Hạo phụt cười, “Sở Ninh Dực sẽ không tạm thời dừng việc thay thế vị trí của lão già Tần kia để nhân nhượng anh đâu.”

“Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao bỗng dưng Hạ Lăng lại chết?” Sắc mặt Janis bắt đầu trở nên khó đăm đăm, “Rốt cuộc thì thành phố A có gì khiến cô ta nhanh gục đến vậy, thậm chí chỉ trong một ngày đã chết được rồi?”

“Hừ, có sương mù, anh có tới không?” Cố Minh Hạo điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng lúc này vẫn nói chuyện với giọng điệu mỉa mai.

“Đủ rồi!”

Một âm thanh già nua bỗng vang lên giữa cuộc hội thoại, giọng ông ta khàn như tiếng chuông cổ, lúc nói ra thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng vọng lại.

Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, không lên tiếng nữa.

Janis cũng im bặt, lúc này cả thế giới như yên tĩnh lại.

Trên đời này, luôn có một người như vậy, chỉ cần người đó mở miệng ra, không cần phải hạ lệnh gì cũng sẽ khiến người ta bất giác phải câm nín.

“Trận chiến với Sở Ninh Dực đã khiến chúng ta bị tổn hại nặng nề, hai trăm Con Mắt ở thành phố A đã bị loại trừ hết.” Người đàn ông kia lên tiếng, giọng nói không gợn chút sóng nào, nhưng lại nhiến người ta phải tự động hít thở nhẹ xuống.

“Triệu Dương Dương.” Lão bật cười thành tiếng, “Bao nhiêu tinh anh tự xưng như thế lại bị một con nhóc con lừa, các người thật khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác rồi đấy.” Lão nói rồi trong video truyền ra tiếng cốc bị đập vỡ.

Nhất thời, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy đâu nữa.

Tất cả mọi người đều cúi đầu im lặng, không ai dám ho he câu nào.

“Sắp tới đừng gây ra động tĩnh gì ở thành phố A nữa, Sở Ninh Dực là một con báo ngủ đông, ép hắn là không ai được yên đâu.”

Cố Minh Hạo cúi đầu nghịch điện thoại, ánh mắt trở nên u ám hơn.

“Báo Tuyết bỗng xuất hiện ở thành phố A, giờ đã có tin tức gì chưa?” Lão lại lên tiếng hỏi.

Cuối cùng Cố Minh Hạo cũng ngẩng lên, bỏ đoạn ghi âm trong điện thoại sang một bên, sau đó mới nói: “Sau đó Báo Tuyết không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. Sau khi Báo Tuyết tới tra hỏi Triệu Phi Phi, Sở Ninh Dực liền biết được chuyện bản danh sách, có lẽ bọn chúng đã bắt tay với nhau.” Cố Minh Hạo phỏng đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.