Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2430: Chương 2430: Bà sở nói: Cái này gọi là hỗ trợ có hiểu không? [2]




“Ngày mai là Tết ông Công ông Táo, hôm nay về nhớ về sớm, còn phải chuẩn bị đồ cúng nữa đấy!” Mẹ Tân ở đằng sau nhắc nhở.

Tân Nhạc phất tay tỏ ý đã biết, sau đó thay giày rồi theo Thương Huy ra ngoài.

Hai người vào thang máy, Thương Huy bấm nút chọn tầng rồi mới nói: “Không ngờ anh chàng họ Mặc kia lại cố chấp tới vậy, lúc tôi tới, anh ta vẫn còn ở dưới lầu đó!”

Tân Nhạc liếc Thương Huy một cái rồi mỉm cười không rõ ý: “Cậu cũng thật cố chấp.”

Thương Huy nhướng mày: “Theo đuổi bà xã nhà mình không cố chấp mà được sao?”

Tân Nhạc: “...”

Thang máy đi xuống lầu một, Thương Huy đi ra ngoài nhưng Tân Nhạc lại vẫn đứng ở bên trong.

Thương Huy quay đầu, phát hiện Tân Nhạc vẫn đang nhìn mình chằm chằm liền bật cười một tiếng: “Cậu nghĩ cái gì thế? Tôi chỉ đùa cậu thôi, nếu như tôi mà thích cậu thật thì cần gì phải lãng phí nhiều năm như vậy?”

Tân Nhạc ngẫm nghĩ lại thì thấy nói như vậy cũng có lý, thế nên cô bước ra khỏi thang máy.

“Cậu đừng nói mấy câu kiểu như vậy, nhỡ đâu có ngày tôi tưởng thật thì xem cậu làm thế nào?” Tân Nhạc hừ một tiếng, cố gắng để bản thân mình không chú ý đến một chiếc xe khác đang đậu trong khu nhà.

Thương Huy cười, mở cửa xe cho cô: “Tưởng thật thì phải làm thế nào đây? Cưới cậu à?”

“Ha, đừng có mà mơ, bà đây không có gả đi đâu!” Tân Nhạc cười mắng một tiếng rồi khom người chui vào xe: “Họp lớp ở đâu thế?”

“Đức Mãn Lâu.”

Tân Nhạc sửng sốt nhìn Thương Huy khởi động xe: “Cậu mời hả? Thánh học Thương lợi hại thật, dám mời mọi người họp lớp ở chỗ như vậy luôn!”

“Là lớp trưởng.” Thương Huy mở miệng trả lời một câu, nhưng mà tâm tình có vẻ không tốt lắm.

Tân Nhạc ây da một tiếng rồi nhịn không được phải sờ sờ mũi của mình: “Nhà của lớp trưởng có tiền, có tiền.”

Thương Huy không lên tiếng mà dứt khoát lái xe rời đi.

Tân Nhạc cũng không nói gì, vậy nên trong xe nhất thời rơi vào yên tĩnh, ánh mắt của Tân Nhạc không tự chủ rơi vào chiếc xe phía sau.

Lẽ nào hôm qua cô còn chưa nói đủ rõ ràng?

Vì sao người đàn ông kia vẫn không chịu hiểu?

Mặc Lộ Túc yêu rồi quả thực khiến người ta cảm thấy khó hiểu hơn cả mặt trời mọc đằng Tây, vậy nên Tân Nhạc cố gắng ép buộc bản thân phải thu lại ánh mắt của mình, trong những ngày kế tiếp Tân Nhạc chỉ thầm nghĩ muốn sống cuộc sống của chính mình, không hơn cũng không kém.

Đức Mãn Lâu là nhà hàng ngon nhất ở thành phố S, giá tiền một bàn ăn ở đây chắc chắn không dưới năm con số, lại càng đừng nhắc tới việc bao trọn năm bàn.

Lúc Tân Nhạc và Thương Huy đi vào thì đại đa số mọi người đều đã đến cả.

“Ha, cặp đôi thánh học của chúng ta tới rồi này.” Có người thấy bọn họ thì đột nhiên lớn tiếng nói.

“Chậc chậc chậc, cặp đôi thánh học sao lại tới cùng nhau thế này, đi họp lớp mà cũng phải tính thời gian nữa hả? Sao thế, kết quả tính toán của hai người ra giống nhau à?” Một người khác nói.

Tân Nhạc liếc mắt nhìn Thương Huy, anh ta dứt khoát ôm eo Tân Nhạc đi vào.

Chỉ có điều động tác này của Thương Huy khiến tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Chuyện gì thế này?

Thật ra Lí Tử là học sinh của lớp khác, thế nhưng cô ấy đã kết hôn với lớp trưởng, trở thành người nhà cho nên cô cũng có mặt ở đây. Lúc Lí Tử nhìn hai người họ bước vào, nhất là khi nhìn thấy cánh tay của Thương Huy thì nhịn không được phải cúi đầu, dấu đi tâm tình kỳ lạ trong mắt mình.

“Chẳng qua là tôi qua nhà đón thánh học Tân của chúng ta thôi mà? Sao thế, câm hết rồi à?” Thương Huy cười mắng, sau đó kéo Tân Nhạc đi tới vị trí của bọn họ, bên cạnh lớp trưởng.

Sắc mặt của mọi người có chút khác thường, tình hình hiện giờ bọn họ còn chưa hiểu ra làm sao nhưng chỉ cảm thấy sắp có chuyện đến nơi rồi!

Vậy nên giờ còn ai dám hé răng nói gì nữa.

“Không có, không có gì, hiếm khi mới có dịp thánh học Tân của chúng ta quay về, đây còn là lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp nữa chứ! Phải phạt mấy chén!” Lớp phó lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.