Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2353: Chương 2353: Bánh bao đậu thêm cảnh cho cuộc đời mình [2]




“Giờ thì biết nghĩ cho ba đứa nhỏ rồi hả?” Hà Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng: “Được rồi, mẹ không ở đây làm phiền con nữa, bây giờ mẹ nhìn thấy con cũng đủ phiền rồi, nhớ kỹ phải uống canh gà đi đấy.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi lườm con trai mình, rồi lại liếc Thủy An Lạc một cái, nhưng mà cái liếc mắt này cũng xen lẫn cả sự quan tâm trong đó.

Sở Ninh Dực cảm thấy rất hài lòng với vẻ mặt cuối cùng của mẹ mình.

Tới lúc mẹ anh đi thật rồi, Sở Ninh Dực mới nhéo nhéo mũi của ai đó đang nằm trên giường: “Ồ, vẫn chưa chịu dậy đi à?”

Thủy An Lạc cười ngây ngô rồi nhanh chóng mở hai mắt của mình ra, sau khi ngồi dậy cô vội hỏi: “Anh làm sao thế? Bệnh án đâu, mau đưa em xem!”

Sở Ninh Dực kéo cô gái đang tỏ ra sốt ruột vào lòng mình, trầm giọng nói: “Vội cái gì mà vội, anh còn chưa tính sổ với em đâu đấy.”

Tính sổ!

Thủy An Lạc khựng lại một chút rồi bắt đầu liếc trái liếc phải nói: “À... hình như em vẫn hơi khó chịu đó, dạ dày của em đau, gan cũng đau, tim em cũng đau nữa~”

Nhưng mà mặc kệ Thủy An Lạc có làm gì đi chăng nữa, Sở Ninh Dực cũng chỉ dùng một ánh mắt để nhìn cô: Giả vờ giả vịt, tiếp tục giả vờ đi, để anh nhìn xem giả vờ thế nào!

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc xoa xoa mũi của mình rồi cúi đầu giả bộ đáng thương: “Chuyện này nếu không có em, chẳng phải anh cũng sẽ không giải quyết được sao?”

“Ý của cô Sở là tôi còn phải cảm ơn cô nữa phải không?” Sở Ninh Dực mang khuôn mặt không hiền lành gì cất tiếng nói.

Cái tay nho nhỏ của Thủy An Lạc vung lên, Sở Ninh Dực cứ nghĩ cô lại muốn làm nũng xin tha thứ nhưng không ngờ cô gái này lại mặt dày không biết ngượng mà nói: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, vợ chồng với nhau cần gì phải cảm ơn chứ.”

Sở Ninh Dực: “...”

Vợ à, con mắt nào của em nghĩ đến chuyện ông đây sẽ cảm ơn em thế hả?

Thủy An Lạc âm thầm hầm hừ trong lòng. Thời buổi này da mặt mà không dài thì khó sống lắm, hơn nữa cô là một cô gái đơn giản, nghe không hiểu mấy lời nói mát đó.

“Ba của em sao rồi?” Thủy An Lạc đột nhiên nhớ ra liền vội vàng hỏi.

“Vẫn đang ở trong phòng cách ly, chắc là không có vấn đề gì đâu, hai ngày nữa là có thể chuyển ra rồi!” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình, như vậy thì tốt, nếu không chắc cô sẽ điên mất.

Sở Ninh Dực đích thân bưng một ly nước cho cô uống, nhìn Thủy An Lạc nhấp một ngụm nước rồi nói: “Được rồi, hôm qua mẹ của em đã hạ sinh một đứa bé trai, ba cân tám, mẹ em nói lúc em sinh ra nặng gấp đôi!”

“Phụt...!!!” Ngụm nước mà Thủy An Lạc còn chưa kịp nuốt nước xuống đã lập tức phun ngược ra ngoài, cô trợn mắt nhìn anh: “Anh cố ý!”

Cố ý cho cô uống nước, cố ý đợi cô nhấp vào một ngụm vào rồi mới nói cho cô biết chuyện, cái đồ nham hiểm này không phải đang muốn trả thù cô vì vụ vừa rồi cô cố tình giả vờ nghe không hiểu đấy chứ?

Sở Ninh Dực rất thẳng thắn cho một ánh mắt ý là: Cố ý đấy thì sao.

Thủy An Lạc nhéo nhéo mặt anh, tức giận nói: “Anh là cái tên Hàng Giả kia đúng không?!”

Ánh mắt của Sở Ninh Dực trầm xuống nhìn cô, ngay khi Thủy An Lạc cho rằng Sở Ninh Dực nhìn cô một cách thâm tình như vậy là đang muốn hôn cô thì đột nhiên anh vung tay đập một phát vào đầu cô: “Ngay cả chồng mình còn không nhận ra, đáng ăn đòn!”

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng rồi ôm lấy cái đầu nhỏ của mình, tiếp đó là hung hăng lườm mắt về phía Sở Ninh Dực.

“Mẹ! Mẹ! Huhuhuhu! Mẹ đừng chết mà ~”

Thủy An Lạc còn chưa kịp phản bác thì bất ngờ nghe được tiếng la thất thanh của con gái, khóe miệng của cô giật giật, cô còn sống sờ sờ ra đây này!

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi nói: “Chẳng phải đã bảo không cho tụi nhỏ đến rồi sao?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, lúc này mẹ anh còn chưa về tới nhà mới phải.

Nhưng mà họ còn chưa kịp nghĩ thông chuyện này thì Bánh Bao Đậu đã nhào tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.