Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2355: Chương 2355: Bánh bao đậu thêm cảnh cho cuộc đời mình [4]




“Có khả năng phải chờ một thời gian nữa, vết thương của ba con khá nghiêm trọng, cả chú Ba của con nữa, có lẽ sẽ phải ở viện vài ngày nữa, sao thế? Ông bà nội đối xử với các con không tốt à?” Thủy An Lạc cúi đầu khẽ hỏi, chỉ cần vừa nghĩ đã thấy khả năng này hoàn toàn là không thể, ba mẹ chồng của cô thích ba đứa cháu này nhất, trước mặt lũ nhỏ có khi Sở Ninh Dực còn phạt dạt sang một bên nữa đấy.

“Không ạ, chỉ là nhớ mẹ thôi.” Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa chui vào lòng Thủy An Lạc lần nữa, sau đó mới nói: “Mẹ, mẹ có chắc là vết thương của ba nặng hơn mẹ không?”

Nhưng mà lúc nhóc đi vào thì thấy rõ ràng là ba đang chăm sóc mẹ đó!

Thủy An Lạc: “...”

“Con trai à, con như vậy khiến mẹ của con rất chạnh lòng lắm đấy!” Thủy An Lạc xoa đầu con trai rồi nói, cô cũng thấy lạ, rõ ràng là vết thương của Sở Ninh Dực nghiêm trọng hơn cô nhưng lúc cô vừa tỉnh lại thì đã thấy Sở Ninh Dực đang chăm sóc mình rồi!

Quả nhiên, Sở Ninh Dực đúng là trâu bò thật!

Tiểu Bảo Bối cười ha hả rồi hôn má mẹ mình một cái coi như để an ủi mẹ mình.

Hai mẹ con thân thiết nói rất nhiều chuyện. Sở Ninh Dực cũng mang theo hai đứa nhỏ sinh đôi đi đến phòng bệnh sát vách.

Mân Hinh đang ngồi bên giường gọt táo cho An Phong Dương, thấy Sở Ninh Dực bước vào cô liền khẽ chào hỏi.

Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, Sở Ninh Dực khẽ gật đầu coi như đáp lại lời chào của Mân Hinh rồi nói: “Tôi chăm Lạc Lạc ở ngay phòng bên cạnh, cô để ý cô ấy hộ tôi một chút, đừng để cô ấy lộn xộn.”

“Vâng, anh Cả cứ ngồi xuống nói chuyện với Phong Dương đi.” Mân Hinh nói rồi nhìn về phía An Phong Dương, nhưng An Phong Dương lại không nhìn cô.

Mân Hinh cười khổ rồi xoay người rời đi.

“Chú Ba, chú có đau không?” Bánh Bao Đậu ghé vào bên giường, cái tay nho nhỏ của bé sờ sờ bàn tay to lớn của An Phong Dương.

An Phong Dương nhìn dáng vẻ Bánh Bao Đậu lo lắng cho mình. Vì sợ lũ trẻ lo lắng nên trước đó họ không nói cho Tiểu Miên Miên biết chuyện mình đã trở về, hơn nữa vẫn đề giữa anh và Mân Hinh vẫn chưa được giải quyết xong.

“Chú Ba không sao.” An Phong Dương vừa nói vừa nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống chỗ của Mân Hinh vừa mới rời đi, chân mày của anh khẽ cau lại một cái.

Bánh Bao Rau tựa vào bên cạnh ba mình, cánh tay nhỏ bé đặt trên đầu gối của Sở Ninh Dực nhưng đôi mắt to tròn vẫn chăm chăm nhìn về phía An Phong Dương.

“Có chuyện gì thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

“Không có gì.” An Phong Dương không muốn nói nhiều lời.

Từ khi ở bên cạnh nhau đến khi bé con sinh ra, rồi đến khi kết hôn rồi cho tới tận bây giờ, gần như An Phong Dương vẫn luôn nâng niu Mân Hinh trong lòng bàn tay, chưa bao giờ đánh, chưa bao giờ mắng, thậm chí còn chưa bao giờ nói một câu to tiếng với cô. Chỉ cần An Phong Dương ở nhà thì chắc chắn sẽ không để cô phải làm bất cứ việc nhà nào.

Thế nhưng dù có vậy, Mân Hinh vẫn lựa chọn con đường kia cho mình, điều này khiến An Phong Dương rất tức giận! Thật sự rất tức giận!

Tuy rằng cuối cùng cô không hề đi vào con đường đó, thế nhưng chuyện cô từng có ý định như vậy cũng đủ khiến An Phong Dương khó chịu rồi.

Sở Ninh Dực khoanh hai tay trước ngực, anh tựa lưng vào ghế nhìn Bánh Bao Đậu đang chơi đùa với An Phong Dương.

“Tôi nói cho cậu biết chuyện đó không phải để cho hai người cãi nhau!”

“Không cãi nhau.”

“Không cãi nhau nhưng mà chơi chiến tranh lạnh đúng không? Cậu nâng niu cô ấy nhiều năm như vậy rồi, giờ cậu thế này chẳng lẽ không quá đáng hơn cả việc cãi nhau với cô ấy à?”

“Mấu chốt là tôi thà để cô ấy cãi nhau với tôi một trận còn hơn!” An Phong Dương phiền muộn nói.

Nhưng người có tính cách như Mân Hinh lúc nào cũng chỉ biết chịu đựng, yếu đuối, tuyệt đối sẽ không phản kháng.

Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ phiền não của An Phong Dương, nói: “Hiện tại cậu làm thế này là để cô ấy cảm thấy hối tiếc vì đã không lựa chọn con đường đó hả?”

“Sở Đại, đau lòng lắm đó!” An Phong Dương trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng rồi đi qua, ôm lấy Bánh Bao Đậu đang bò trên giường: “Bây giờ mới đau lòng sao? Chờ tới khi cậu khiến người ta tổn thương thật rồi thì sẽ không đau đơn giản như thế nữa đâu!” Sở Ninh Dực nói rồi dứt khoát đưa hai đứa nhỏ rời khỏi phòng bệnh của An Phong Dương.

An Phong Dương cảm thấy buồn bực, quyết định chùm chăn kín đầu luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.