Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2392: Chương 2392: Bánh bao rau độc miệng login [9]




Thủy An Lạc hiểu là vì chuyện lần trước cho nên ba cô đã có chút mâu thuẫn với ba mẹ của Sở Ninh Dực.

“Thế em sẽ ở nhà ăn cơm tất niên với ba em.” Thủy An Lạc buồn bực nói: “Đằng nào thì mẹ anh cũng không thích em.”

Sở Ninh Dực nghe cô nhỏ giọng lầu bầu như vậy liền dứt khoát đặt đôi đũa trong tay xuống.

“Em có chắc là muốn vì cái chuyện muôn thuở ăn tết ở nhà chồng hay nhà vợ ngàn năm thay đổi này mà để chúng ta cãi nhau không?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc khẽ mím chặt môi, cúi đầu không nói lời nào.

“Được rồi, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách!” Sở Ninh Dực không ngờ đến một ngày anh cũng phải đối mặt với vấn đề này.

Thủy An Lạc gật đầu, bản thân cô cũng không nghĩ mình sẽ phải đối mặt với chuyện này.

Về chuyện Sở Thị đột nhiên thay máu trước Tết đã khiến nền kinh tế của thành phố A run lên ba cái, tất cả mọi người đều cẩn thận ngóng xem, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó mà bọn họ không biết.

Hiếm khi có dịp Thủy An Lạc chịu xem bản tin kinh tế và tài chính, bởi vì lần này người tin tức đầu tiên của bản tin tài chính là ông chồng của cô.

“Chậc chậc chậc, còn chưa thay máu mà mấy bản tin tài chính đã tìm được đề tài rồi, bữa tiệc tất niên của Sở Thị thành cái lò sát sinh, ba mươi phần trăm nhân viên cấp đều bị cho thôi việc.” Thủy An Lạc đọc tin tức cho người nào đó còn đang làm việc.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên khỏi máy tình rồi nhìn Thủy An Lạc: “Ý của em là anh kẻ giết heo hả?”

Thủy An Lạc ngã ra sofa cười như rút gân: “Cái tên phóng viên này không thể dùng được, không thể dùng được, làm sao có thể nói Sở tổng giết heo chứ hả?”

Sở Ninh Dực không thèm để ý đến hành động thần kinh của cô vợ nhà mình mà tiếp tục xem xét tư liệu mà bộ phận nhân sự gửi tới cho anh.

Thủy An Lạc tiếp lục xem tin tức, cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Chưa hết năm mà anh đã giết heo thế này thì chẳng phải không muốn cho người ta sống yên ổn sao?”

Vậy nền dù sao thì Sở tổng vẫn giết heo.

“Trước năm giết heo là truyền thống do tổ tông lưu lại từ ngàn đời, cái đó gọi là cầu cho năm mới an lành.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời.

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, anh có một nắm mới an lành nhưng heo thì nó không muốn như vậy đâu.

Việc Sở Ninh Dực giết heo trước năm mới cũng khiến lòng người trong An Thị bàng hoàng, không biết là ai tung ra lời đồn rằng Sở Ninh Dực với An Phong Dương là một đội cho nên Sở Ninh Dực muốn đại khai sát giới.

Lúc An Phong Dương nhận được tin này thì vẫn còn đang cần mẫn làm việc, đợi thư kí của mình nói xong, An Phong Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Bây giờ con người đã lắm chuyện đến thế rồi cơ à?”

Thư ký âm thầm nghĩ: Đây không phải do mọi người lắm chuyện mà là do tin tức của ngài và vị Sở tổng kia chưa bao giờ dừng lại cả.

“Được rồi, nói cho người bên dưới rằng chuyện này là không thể nào, muốn nghĩ thì cứ nghĩ đến khi nào chán đi, tôi sẽ không để ý đến ba cái chuyện thay máu gì gì đó đâu.” An Phong Dương nhìn thư ký của mình rồi nở một nụ cười yêu nghiệt.

Thư ký lập tức xoay người rời đi, nửa phút cũng không dám lưu lại.

An Phong Dương nhìn thư ký vội vã chạy biến thì nhịn không được phải lắc đầu, nói: “Đám người này đúng là rảnh rỗi thật.”

Tin tức này về anh và Sở Ninh Dực chắc là cả đời này cũng không hết được mất.

Tối muộn Sở Ninh Dực đến bệnh viện, để Thủy An Lạc ở nhà chăm sóc tụi nhỏ, bởi vì lần này Bánh Bao Đậu đã lấy cái chết ra đe dọa rằng đêm không có mẹ thật khó ngủ.

Bánh Bao Rau dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ tột độ đối với em gái mình.

Bánh Bao Đậu hừ một tiếng: “Em đâu phải là Tiểu Bất Điểm mà anh muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đấy hả, em sẽ không cãi nhau với anh đâu, lêu lêu lêu...” Bánh Bao Đậu le lưỡi nhăn mặt với anh trai mình.

“Ngu ngốc!” Bánh Bao Rau quả quyết quăng lại hai chữ rồi đi ngủ.

Thủy An Lạc: “...”

Con không thể dịu dàng với em gái mình một chút được hả?

Còn nữa con gái à, bị mắng là ngốc mà con vẫn vui vẻ như thế là sao?

C

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.