Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2553: Chương 2553: Bé mập của riêng bánh bao rau [4]




“Mẹ nuôi...”

“Đó là của Bánh Bao Rau mà, con không cao bằng Bánh Bao Rau nên mặc sẽ bị rộng đấy! Ngày mai mẹ nuôi mua cho con một bộ đồ cá sấu nhỏ cỡ bé hơn có được không.”

“Được ạ!”

“Mẹ, mẹ đừng cưng chiều cậu ta quá!” Bánh Bao Rau nhíu mày nói.

“Hừ hừ hừ... không thương cậu, chính là không thương cậu đấy...” Tiểu Bất Điểm nói, nhóc thay quần áo của mình xong liền lăn vào ổ chăn.

Bánh Bao Rau: “...”

Thủy An Lạc bật cười ôm con trai lên giường rồi mặc đồ cho nhóc: “Được rồi, hai đứa ngủ đi, để mẹ đi khóa nước.”

Tiểu Bất Điểm lăn tới lăn lui trong chăn, miệng vẫn còn đang hát, cuối cùng khi Kiều Nhã Nguyễn gọi điện tới liền cười tít mắt gọi mẹ.

Bây giờ là mười rưỡi tối, Kiều Nhã Nguyễn vừa mới xong việc cho nên lập tức gọi điện cho con gái, hôm nay có khả năng Phong Phong sẽ phải tăng ca cả đêm, cô muốn gọi lúc nào cũng được.

Tiểu Bất Điểm líu ríu kể lại những chuyện ngày hôm nay cho mẹ mình nghe, chuyện gì cũng kể hết.

Tuy rằng chỉ là mấy chuyện nhảm nhí nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại thích nghe con gái tâm sự với mình.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn tài liệu trên bàn, cuối cùng nằm dài ra giường.

Bây giờ đã là tháng hai rồi, đến tháng ba là địa điểm đổi quân sẽ được đưa xuống, cô thật sự muốn mang Tiểu Bất Điểm đi nhưng mà chính bản thân Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng rõ tình huống bên kia, con gái sắp đi học nhà trẻ, mà nếu mang Tiểu Bất Điểm theo thì chắc chắn nền giáo dục bên kia sẽ không được như bên này.

Vậy nên Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy rất khó nghĩ.

Thế nhưng nếu không mang Tiểu Bất Điểm theo thì có lẽ suốt nửa năm, hoặc có lẽ một năm cô cũng không gặp được con gái mình mất.

Nếu thế cô nghĩ cô sẽ điên mất thôi.

Lúc trước khi nói chuyện này ra với Phong Phong thì cô đã đau đầu nghĩ ra rất nhiều cách nói để có thể thuyết phục Phong Phong, thế nhưng anh lại chỉ dùng một câu nói đã giải quyết mọi chuyện: “Em là gốc rễ của anh và con, cùng lắm thì em đi đâu, bọn anh sẽ theo tới đó.”

Thế nhưng làm sao cô có thể nỡ lòng nào để bọn họ từ bỏ cuộc sống ở thành phố A mà theo cô đến sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào đó được?

“Mẹ, sao mẹ lại không nói gì thế?” Tiểu Bất Điểm tò mò hỏi.

“Vì chê cậu nói nhiều đấy!”

“Cậu câm miệng được chưa hả! Tôi đang nói chuyện với mẹ tôi cơ mà!”

Nghe tiếng cãi vã của hai đứa nhỏ khiến Kiều Nhã Nguyễn nở nụ cười. Cô dùng một tay gối đầu, nói: “Mẹ thích nghe con gái của mẹ nói chuyện.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói: “Được rồi, khuya lắm rồi, bé ngoan mau đi ngủ nhanh đi, tối mai mẹ gọi video cho con có được không?”

“Vâng ạ, mẹ cũng phải nhanh nhanh đi ngủ đi nhé!” Tiểu Bất Điểm nghiêm túc nói.

“Được.” Lắng nghe tiếng nói non nớt của con gái, Kiều Nhã Nguyễn xoay người nằm xuống. Cô ngẩn người rất lâu sau khi Tiểu Bất Điểm tắt cuộc gọi rồi mới gọi điện thoại cho Phong Phong.

Lúc này vừa hay đang là giờ nghỉ của Phong Phong, đang quay phân cảnh của vai phụ, một lát nữa anh mới phải quay với người kia.

“Phong Phong! Em cảm thấy em sắp không tiếp tục được nữa rồi.”

Phong Phong vừa mới mặc áo do George đứa tới, còn đang giậm giậm chân để làm ấm cơ thể.

“Làm sao thế?” Phong Phong vừa nói vừa từ chối nước nóng do trợ lý đưa đến, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

“Tháng sau sẽ có danh sách di quân, đến tháng sáu sẽ hoàn thành toàn bộ chuyện này, đến lúc đó...” Đây là vấn đề mà bất cứ một quân nhân nào sẽ phải đối mặt, nhất là nữ quân nhân thì lại càng mẫn cảm với chuyện này hơn.

Nếu như không đủ kiên cường thì có lẽ đây chính là lúc cuộc đời quân nhân của họ bị phá hủy.

Phong Phong đi ra bên ngoài, từng con gió lạnh thổi vào người anh.

Chẳng phải người đáng lẽ nên đấu tranh việc này phải là anh sao? Vì cái gì mà vợ của anh còn bối rối hơn cả anh vậy chứ?

“Bà xã, em vừa mới gọi điện cho con gái xong đúng không?” Phong Phong hỏi, dường như cũng chỉ có Tiểu Bất Điểm mới có thể khiến cô dao động, một ông chồng như anh cũng chẳng có chút địa vị gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.