Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1647: Chương 1647: Bệnh của bánh bao rau [11]




Lúc Sở Mặc Bạch tới đón hai đứa cháu nội thì thấy Bánh Bao Đậu tuy không vui, thế nhưng con bé vẫn cuỗm sạch đồ ăn vặt của Bánh Bao Rau mang về.

Bánh Bao Rau vung vung cánh tay bái bai ông nội, thái độ không mấy thân thiết nhưng cũng không lạnh nhạt.

Dẫu sao đối với Bánh Bao Rau mà nói thì đây đã được tính là thân thiết rồi.

“Nếu không con về nghỉ đi, ba ở đây chăm sóc thằng bé cho.” Sở Mặc Bạch biết Thủy An Lạc mới chạy từ Mỹ về, còn chưa được nghỉ ngơi chút nào.

“Ba, con không sao, ba cứ đưa hai đứa nhỏ về trước đi.” Thủy An Lạc quay đầu nhìn Bánh Bao Rau đang lo lắng rồi vỗ một cái an ủi nhóc.

Sở Mặc Bạch không biết phải làm sao, cuối cùng đành đưa hai đứa cháu đi về.

Bánh Bao Rau thấy ông nội với anh trai và em gái về rồi cũng bắt đầu ngáp: “Mẹ, đi ngủ.”

“Được, mẹ cho con đi ngủ.” Thủy An Lạc nói rồi ôm con trai nằm lên giường, chỉ có điều cô vẫn thắc mắc không biết Sở Ninh Dực đi đâu mất rồi?

Lúc Sở Ninh Dực trở lại thì thấy Thủy An Lạc đang rón rén xuống giường. Bánh Bao Rau đã ngủ say.

Sở Ninh Dực xách cơm tối đặt lên bàn rồi đưa tay đỡ Thủy An Lạc: “Em không ngủ một lát đi còn dậy làm gì thế?”

“Anh đi đâu đấy?” Thủy An Lạc cau mày nói. Bánh Bao Rau tuy không nói gì nhưng đôi mắt to cứ đảo đảo liên hồi mấy vòng, thật ra không nhìn thấy ba, nhóc vẫn cảm thấy hơi mất mát.

“Anh đi xử lý vài chuyện.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa mở đồ ăn ra: “Em ăn trước đi, một lát nữa thằng bé tỉnh dậy thì em đừng mong ăn được.”

Thủy An Lạc muốn nói gì đó nhưng khi cô nhìn thấy quầng mắt hơi đen dưới mắt anh, cô đành lựa chọn im lặng.

Thủy An Lạc cầm lấy đũa mà Sở Ninh Dực đưa tới rồi trầm giọng nói: “Anh về nghỉ ngơi chút đi.” Ít nhất cô vẫn ngủ cùng Bánh Bao Đậu được một lúc rồi.

“Anh không sao.” Sở Ninh Dực nói rồi ngồi xuống mép giường, nhìn Bánh Bao Rau. Anh đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cũng chỉ có lúc thằng bé ngủ anh mới có thể chạm vào nó.

“Janis nói em đã vào vòng ba rồi, nhưng mà Bánh Bao Rau thế này...” Thủy An Lạc lo lắng nói, giọng điệu có chút luyến tiếc.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên nhìn Thủy An Lạc đang ăn cơm với bộ dạng rầu rĩ.

“Có thể đưa thằng bé qua đó.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa kéo chăn lên cho con trai. Bánh Bao Rau hơi cau mày một cái rồi lại ngủ tiếp.

“Em không muốn đưa thằng bé đi khám bác sĩ tâm lý.” Như vậy giống như đang tuyên bố rõ ràng rằng con trai cô là người có bệnh tâm thần. Đây là điều mà bất cứ người cha người mẹ nào cũng không muốn đối mặt.

Con trai của cô chẳng qua chỉ hơi thiếu hòa đồng thôi mà.

Sở Ninh Dực đặt tay lên mu bàn tay của cô: “Chẳng qua là dẫn thằng bé đi để em tiện chăm sóc thằng bé thôi. Hơn nữa có ra nước ngoài thì anh với thằng bé mới có nhiều thời gian ở chung. Ở đó chỉ có em và anh là hai người thằng bé có thể dựa vào thôi mà.”

Ơ...

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, hóa ra là anh có ý như vậy.

Nhưng mà Thủy An Lạc không phủ nhận rằng đây là một cách rất tốt.

Đi xa nhà thì ngoài mẹ ra cũng chỉ có ba, như vậy Bánh Bao Rau mới có thể cùng ba mình cải thiện quan hệ trong thời gian ngắn nhất. Về điểm này thì cô không nghĩ chu đáo được bằng Sở Ninh Dực.

“Vậy em vẫn tiếp tục dự thi à? Em cảm thấy cũng không cần thiết lắm đâu.” Tâm trạng của Thủy An Lạc khá hơn một chút, ăn cũng ngon miệng hơn.

“Phải tham gia, đi thì mới biết được Lawrence muốn làm gì chứ.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Hơn nữa giải thưởng Y học quốc tế này cũng không có gì không tốt cho em.”

Thủy An Lạc cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.