Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1651: Chương 1651: Bệnh của bánh bao rau [15]




“Xấu!” Bánh Bao Rau đưa ra một câu trả lời cực kỳ thẳng thắn.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực nhướng mày, quả nhiên là ngay cả chuyện kén ăn cũng hoàn toàn được di truyền từ anh.

“Món này ngon lắm, để mẹ ăn cho con xem nè.” Thủy An Lạc gắp khoai tây lên rồi thả vào miệng, sau đó nhai nhai, nuốt xuống, tiếp đó là gắp cho Bánh Bao Rau.

Bánh Bao Rau kêu lên một tiếng rồi vội vàng bò khỏi lòng Thủy An Lạc: “Không ăn, không ăn!!!”

Thủy An Lạc tức giận nhét miếng khoai tây vào miệng mình, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Con trai anh đấy.”

“Đương nhiên, không lẽ là của người khác.” Sở Ninh Dực vừa chứng thực được một việc thì tâm trạng tốt hơn trước nhiều, đó là con trai anh, một thằng con trai hoàn toàn giống anh.

Thủy An Lạc gục xuống bàn: “Nhỡ sau này thằng bé không tìm được người yêu thì làm sao giờ?”

“Lo gì chứ, trên thế giới này cũng có phải chỉ có một mình em mới ngốc như thế đâu.” Chẳng phải anh cũng tìm được vợ rồi đấy hả?

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, cằm vẫn đặt trên bàn: “Thế cho nên anh đang cảm thấy tự hào đấy hả? Vì một đứa ngu si đần độn như em tự chui đầu vào lưới?”

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái coi như ngầm đồng ý với câu nói của cô.

Bánh Bao Rau đi qua, cái tay nhỏ đập đập vào chân Sở Ninh Dực vài cái, ý bảo là đừng có đụng vào mẹ nhóc.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn nhóc con nhà mình, đây chính là phiên bản thứ hai của anh, phải chăng là vì họ quá giống nhau cho nên mới bài xích lẫn nhau à?

“Con làm gì thế?” Sở Ninh Dực biết rồi còn hỏi.

Bánh Bao Rau chỉ chỉ vào tay của anh, là cái tay đang đặt trên đầu Thủy An Lạc: “Đừng đụng.” Bánh Bao Rau nghiêm túc hạ lệnh.

Sở Ninh Dực nhướng mày, sau đó đứng dậy hôn một cái vào trán Thủy An Lạc.

“A...” Bánh Bao Rau tức giận, cái tay nhỏ của nhóc vẫn đẩy Sở Ninh Dực ra. Sau đó nhóc lại bò lên đùi Thủy An Lạc rồi dùng cái miệng nhỏ của mình mà hôn chụt một cái lên chỗ Sở Ninh Dực vừa hôn.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực: “...”

Quả nhiên, cái tính sở hữu cao cũng giống y hệt anh.

Nhưng sao cái thằng nhóc trứng thối này sao lại gợi đòn như thế hả?

Có điều Sở Ninh Dực lại phát hiện ra một vấn đề, anh càng chọc con trai thì lại càng hiểu cách để giao lưu với thằng bé. Nếu cứ nói chuyện phiếm với nhóc thì còn lâu mới có hiệu quả.

Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau đặt lên đùi mình, sau đó cầm sữa với bánh bao cho nhóc ăn.

“Mẹ, mây.” Bánh Bao Rau chỉ ra bên ngoài cửa sổ.

“Đúng, là mây đấy, bây giờ Bánh Bao Rau đang ở trên mây đó.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đút tiếp cho nhóc ăn. Cô định giấu chút súp lơ vào cháo gạo kê của nhóc nhưng kết quả là Bánh Bao Rau lại nhè ra.

Thủy An Lạc: “...”

Cái gien này mạnh thật, Bánh Bao Rau còn chưa thấy súp lơ trông như thế nào bao giờ cơ mà?

Sở Ninh Dực thì cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cần các con không bị thiếu hụt các chất dinh dưỡng cần thiết là được, không thích ăn cái này thì có thể ăn cái khác thay thế, vậy nên anh chưa bao giờ quản chuyện Bánh Bao Đậu kén ăn cả.

“Nghe nói Phong Phong cũng tới nước M. Chuyện về đảo kim cương kia liệu có kéo cả anh ta vào không? Dù sao thì chắc chắn buổi bán đấu giá đảo kim cương cũng có người của Phong gia tới tham dự.” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.

“Vấn đề khủng hoảng tài chính lần này của nước M có quan hệ rất lớn với Phong gia, cho nên cậu ta bị liên lụy là chuyện đương nhiên. Nếu như suy nghĩ của Phong Phong là chính xác thì chuyện mẹ đẻ của Phong Phong là ai cũng sẽ gây nên sóng gió ở nước M. Thân phận của cậu ta ắt sẽ không tầm thường.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, mấy thứ này anh đều đã nghĩ đến cả rồi.

“Đáng tiếc Lão Phật Gia không thể đi cùng, mong là anh ta sẽ không sao.” Thủy An Lạc thở dài nói rồi lại cúi đầu nhìn cậu con trai kén ăn của mình. Hôm nay nhóc đã phát huy vấn đề kén ăn của mình đến mức vô cùng “nhuần nhuyễn” rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.