Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 817: Chương 817: Bệnh dịch ập tới [3]




Lý Tử khẽ cười, “Sao hả, rốt cuộc cũng bị sư phụ mê hoặc, định yêu sư phụ hả?”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt. Cô phát hiện, mỗi lần nhắc tới vấn đề này, Lý Tử đều sẽ trêu ghẹo cô.

“Buổi trưa ra ngoài ăn đi, sư phụ mời.” Lý Tử mở miệng nói.

“Tốt vậy cơ à?” Từ khi đi theo Lý Tử, Thủy An Lạc học được rất nhiều thứ, nhưng chạy việc cũng nhiều hơn trước. Thế cho nên bây giờ ở bệnh viện rất ít người nói cô, bởi vì tất cả đều cảm thấy Lý Tử đang ngược đãi cô.

“Không đi thì thôi.” Lý Tử kiêu căng đáp.

“Đi, phải đi chứ.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, có ngốc đâu mà không đi chứ.

Thủy An Lạc nói xong, cúi đầu tiếp tục chỉnh lại bệnh án. Lý Tử cười cười nhìn cô, một cô nhóc trẻ con, không đáng bị việc này liên lụy.

Cho nên, nơi nào Sở Ninh Dực không thấy được thì cứ để anh bảo vệ cô vậy.

Thủy An Lạc đang sắp xếp lại tài liệu, bỗng lại cảm thấy có gì đó sai sai, nhịn không được ngẩng đầu. Nhưng trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên, Lý Tử đã cúi đầu xử lý chuyện của mình.

Thủy An Lạc hiếu kỳ, sao cô cảm thấy vừa nãy Lý Tử đang quan sát cô nhỉ?

Hai người quyết định sẽ ăn trưa ở nhà hàng đối diện bệnh viện, như thế sẽ không ảnh hưởng đến việc đi làm buổi chiều của họ.

Lý Tử chọn vị trí tận sâu trong cùng, không phải cạnh cửa sổ.

Thủy An Lạc hiếu kỳ: “Em tưởng anh sẽ chọn chỗ nào gần cửa sổ cơ.”

“Tại sao?” Lý Tử cầm lấy menu, mở miệng cười hỏi.

“Bởi vì có nhiều ánh sáng.” Thủy An Lạc tỏ ra đương nhiên nói. Anh Sở nhà cô chỉ thích ngồi gần cửa sổ thôi.

Lý Tử cười không nói gì.

“Em thích ăn gì?” Lý Tử đưa menu cho cô.

“Anh chọn đi, em thế nào cũng được, không kén ăn lắm. Em vào toilet cái đã.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy rời đi.

Lý Tử cúi đầu tiếp tục xem menu, không chú ý tới cách đó không xa có người đang chụp ảnh.

Thủy An Lạc từ toilet đi ra, nhưng không ngờ lại gặp phải Viên Giai Di đang đứng tựa vào tường ở bên ngoài. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hai chân của cô ta, mới một thời gian không gặp không ngờ tới cô ta đã có thể đứng dậy, xem ra sự kiên trì của cô ta cũng rất lớn.

Chí ít, cô ta đã phải chịu sự đau đớn khi phục hồi, hơn nữa còn gia tăng độ khó khi tập luyện nữa.

Nhưng Thủy An Lạc cũng chẳng có ý định để ý tới cô ta. Cô bước thẳng qua Viên Giai Di luôn.

“Thủy An Lạc, cô sợ tôi đến thế à?” Viên Giai Di lạnh lùng chế giễu.

Thủy An Lạc quay đầu lại, cô ta tuy đang đứng nhưng suy cho cùng vẫn phải dựa tường, có thể thấy cô ta chưa hoàn toàn bình phục.

“Sợ cô?” Thủy An Lạc khoanh tay trước ngực, nhìn cô ta từ trên xuống dưới. Viên Giai Di hôm nay cũng giống như Viên Giai Di mà bất cứ lúc nào cô nhìn thấy, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng không khác chút nào, một chiếc váy bút chì, một chiếc áo lông dê bó eo, bên ngoài khoác một khoăn choàng màu trắng nhũ. Cô ta xõa tóc ngang vai, đuôi tóc hơi uốn nhẹ, có thể thấy được chắc mới làm kiểu tóc này không lâu, trang điểm không đậm cho lắm, trang sức trang nhã càng khiến cô ta trông có vẻ... thanh khiết hơn.

Thanh khiết, với Thủy An Lạc, có lẽ không có bất cứ ai có thể diễn hình ảnh này tốt bằng Viên Giai Di cả.

“Chẳng lẽ không đúng à? Ngay cả điện thoại của tôi cũng không dám nhận không phải sao?” Viên Giai Di cười nhạo. Theo cô ta, Thủy An Lạc chẳng qua chỉ là một con nhóc chưa dứt sữa, nhưng mình lại mấy lần thua trong tay cô ta.

Không dám nhận điện thoại?

Thủy An Lạc nhíu mày. Cô đâu có nhận được điện thoại của cô ta chứ.

Nhưng đây không phải mấu chốt.

“Nhận điện thoại của cô, chúng ta thân nhau lắm à?” Thủy An Lạc lạnh nhạt mở miệng, “Từ xưa đến giờ tôi chưa bao giờ nghe số lạ cả.” Thủy An Lạc tỏ ra vô tội nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.