Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1941: Chương 1941: Bị cắn ngược lại một phát [15]




Thủy An Lạc bị vẻ mặt này của anh kích thích, không nhịn được mà hừ một tiếng: “Không có chuyện gì mà chị đây không làm được đâu nhé!” Thủy An Lạc tức giận nói rồi xoay người bỏ ra ngoài.

“Bà xã, vợ ơi?” Sở Ninh Dực lên tiếng gọi, thế nhưng Thủy An Lạc chẳng buồn ngoảnh đầu lại.

Sở Ninh Dực nhướng mi, giận rồi đấy hả?

Nhưng anh cũng chỉ tiện mồm thì nói thôi mà, nếu như vợ ngốc nhà anh thực sự muốn làm gì đó, thì dù cho đôi chân này của anh có bị tàn phế thêm một lần nữa, anh cũng sẽ không khiến cô phải thất vọng.

Thủy An Lạc ra khỏi phòng ngủ, lấy di động ra rồi lên mạng tra cứu bản đồ huyệt vị trên cơ thể để châm cứu.

Sau khi tra cứu xong xuôi, Thủy An Lạc hài lòng quay về phòng, ôm Sở Ninh Dực ngủ trưa.

Sở Ninh Dực lại không hề ngủ, tình hình có vẻ quái dị, không hiểu cô đang định làm gì mà mí mắt của anh cứ nháy liên tục.

Dự cảm xấu này cứ tiếp tục đến tối muộn. Thủy An Lạc nhận hàng chuyển phát nhanh của mình, không hiểu sao Sở Ninh Dực lại bỗng cảm thấy chân mình đau rồi.

Đêm nay Thủy An Lạc không hề quấn lấy anh mà cứ ngồi trên bàn trang điểm vừa tập trung đọc sách vừa nghiên cứu bản đồ huyệt vị.

Cả đêm Sở Ninh Dực không vào đầu nổi chữ nào, cứ thi thoảng lại liếc mắt nhìn Thủy An Lạc đang nằm bò ra bàn phía bên đó.

“Vợ này, anh có thể hỏi em một vấn đề được không?” Sở Ninh Dực hỏi một cách cực kỳ dè dặt.

“Ừ, anh hỏi đi.” Thủy An Lạc đáp nhưng lại chẳng buồn quay đầu lại, cô vẫn đang tiếp tục nghiên cứu.

“Cái bản đồ huyệt vị kia của em mua mất bao nhiêu tiền thế?” Mí mắt của Sở Ninh Dực vẫn nháy liên tục.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hai tệ, thêm cả sách là hai mươi tám tệ, còn được free ship nữa.”

Sở Ninh Dực: “...”

Anh không muốn nói gì nữa, thôi đi ngủ còn hơn.

Thủy An Lạc nhìn anh ôm vẻ mặt chỉ hận không thể chết đi kia nằm xuống liền cười tít mắt tiếp tục đọc sách của mình. Cô sẽ không bao giờ đem sức khỏe của Sở Ninh Dực ra làm trò đùa đâu, chỗ sách này cô đều mua ở hiệu sách chính quy hết.

Mãi đến khi Thủy An Lạc ngáp liên tục thì mới đứng dậy đi ngủ. Cô không quên ngày mai Sở Ninh Dực còn có một trận phản công ác liệt cần phải chiến đấu, nếu như tinh thần của cô không tốt thì làm sao có thể phối hợp với anh đi vả mặt người ta được?

Sáng sớm hôm sau, Sở Ninh Dực nhận được tin nhắn của James, trùng hợp làm sao đó lại chính là địa điểm mà bọn họ đã bẫy Thủy An Kiều.

James ôm ý định ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, thế nhưng Thủy An Lạc lại nghĩ, lá gan của hắn cũng gớm thật, không ngờ lại muốn bị vả mặt hai lần ở cùng một chỗ.

Hiếm khi Thủy An Lạc mới trang điểm nhẹ một hôm, không còn mang mặt mộc chạy ra ngoài nữa. Hơn nữa cô cực kỳ ít khi mặc váy vào mùa đông, về cơ bản thì một cái quần bò dùng hết một mùa đông.

Một chiếc áo màu trắng lông cừu, bên dưới là chiếc váy hoa dài vừa vặn đến hết chân, phối với một đôi bốt thấp.

Mùa đông Sở Ninh Dực vẫn mặc những trang phục bình thường như mọi khi, anh không sợ lạnh.

Trước khi bọn họ ra ngoài đã gọi Hà Tiêu Nhiên và Sở Mặc Bạch tới đây, như vậy thì không cần đem ba đứa nhỏ đi gửi nữa.

“Mẹ xinh quá!” Tiểu Bảo Bối tấm tắc nói.

Thật sự là mẹ nhóc quá lười, ở nhà mà không chải đầu là chuyện quá bình thường, có ra khỏi cửa cũng chỉ sửa soạn đơn giản một chút là xong, chưa bao giờ trang điểm, cả mùa đông cũng chỉ mặc quần bò với áo len.

Theo lý mà nói thì số quần áo mà Sở Ninh Dực mua cho Thủy An Lạc suốt mấy năm nay không hề ít, thế nhưng toàn treo trong tủ, hầu hết còn chưa tháo mác.

Sở Ninh Dực cũng tài, lần nào đi công tác về anh cũng chỉ mua quần áo. Thủy An Lạc càng không mặc thì anh lại càng mua nhiều. Đến nỗi hiện tại trong phòng để quần áo của nhà bọn họ toàn là quần áo còn chưa tháo mác của Thủy An Lạc.

“Ra ngoài thì phải chăm chút cho đẹp vào, con gái cũng chẳng có được mấy năm tuổi trẻ đâu!” Hà Tiêu Nhiên cũng không nhịn được phải lên tiếng.

Thủy An Lạc cười ngượng ngùng rồi đẩy Sở Ninh Dực ra khỏi nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.