Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1931: Chương 1931: Bị cắn ngược lại một phát [5]




Mân Hinh mỉm cười, cúi đầu không lên tiếng.

An Phong Dương vẫn hờ hững, cũng không nhìn ra được gì.

Hạ Lăng tỉnh bơ nhìn bọn họ, như thể đang chờ câu trả lời từ họ.

Bầu không khí trong phong khách bỗng trở nên quỷ dị, cuối cùng mẹ An vẫn là người lên tiếng trước.

“Công ty của Phong Dương ở gần bên đó, hơn nữa Miên Miên còn phải đi học, cuối tuần mới có thể về thăm hai ông bà già này. Mân Hinh chăm sóc hai cha con nó, cũng khiến cô yên tâm hơn nhiều.” Mẹ Phong bế cháu gái ngồi lên đùi, rồi lại lấy đồ ăn vặt cho bé.

“Mẹ chồng có tư tưởng tiến bộ như cô giờ không còn nhiều đâu ạ.” Hạ Lăng nói rồi cầm cốc nước lên, như thể đang che giấu điều gì đó.

“Phải, thế mới nói là tôi có phúc, có được một người mẹ chồng như vậy.” Mân Hinh mỉm cười nói, rồi lại nhận lấy quả chuối đã được An Phong Dương bóc vỏ cho.

Hạ Lăng đặt cốc nước xuống, sau khi đứng dậy lại nói, “Nếu như anh An với chị dâu đã về rồi, vậy cháu xin phép về trước đây ạ.”

“Cháu không ở lại ăn cơm đã à?” Mẹ An vội vàng đứng lên nói.

“Thôi ạ, cháu ra ngoài ăn linh tinh gì đó cũng được ạ.” Hạ Lăng nhỏ nhẹ lên tiếng.

“Cơm sắp xong cả rồi, sao có thể ra ngoài ăn linh tinh được...”

“Mẹ.” An Phong Dương đứng dậy, kéo tay mẹ lại, rồi lại nhìn Hạ Lăng. Con nhóc này lợi dụng em gái anh, giờ lại lợi dụng mẹ anh, khiến anh nhìn mà bực cả mình.

Mẹ An quay lại, nhìn con trai với ánh mắt khó hiểu.

“Cô Hạ, tôi cũng đang có lời muốn nói đây, nếu như cô Hạ đã muốn đi, vậy để tôi nói xong câu này trước đã. Kiều Nhã Nguyễn là con nuôi nhà chúng tôi, cũng là vợ của Phong Phong. Dù cho cô trông có giống em gái tôi, thì đây cũng không phải là lý do để cô đi phá hoại gia đình người khác.”

Hạ lăng không ngờ An Phong Dương lại nói như vậy, nhất thời bị dọa sợ.

Mẹ An sững ra, “Con nói linh tinh cái gì thế, Hạ Lăng sao có thể đi phá hoại gia đình người khác được? Chuyện Phong Phong với Nhã Nhã kết hôn mẹ biết. Hơn nữa cô Hạ đây chỉ là thích phim Phong Phong đóng thôi mà.”

“Cô Hạ, tuy chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng trong một khu nhà nhỏ thế này, nếu tôi nhìn không lầm thì cũng vài lần thấy bóng dáng cô rồi. Hôm qua cô cũng xuất hiện ở đây đúng không? Phong Tứ về liền cãi nhau với em gái tôi. Chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến cô sao?”

“Tôi...”

“Sao... Phong Phong với Nhã Nhã lại cãi nhau rồi?” Mẹ An hoảng hồn, nhìn con trai, rồi lại nhìn về mặt kinh hoàng của Hạ Lăng, nếu so ra, tất nhiên bà sẽ tin lời con trai của mình hơn, “Hạ Lăng, cháu thật sự làm vậy sao?”

Hạ Lăng lắc đầu, “Cô, cháu chỉ...”

“Cô Hạ, tôi hiểu cô, dù gì thì một người đàn ông như Phong Phong, nếu không phải tôi đã có Phong Dương chắc tôi cũng sẽ thích anh ấy. Nhưng người ta dù gì cũng đã kết hôn rồi, thế nên vẫn mong cô Hạ đây đừng dùng bất cứ lý do gì để làm phiền tới cuộc sống của người ta nữa.” Mân Hinh đứng dậy cạnh An Phong Dương, nhỏ nhẹ nói.

An Phong Dương quay lại: Em thích Phong Tứ?

Mân Hinh: Ví dụ thôi mà.

Mặt Hạ Lăng hết đỏ lại trắng. Cô ta không biết hai người này đã biết được gì, hay vì nghe thấy Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn cãi nhau nên mới nói cho cô ta nghe.

Sắc mặt mẹ An cũng khó coi hơn vài phần, “Hạ Lăng, cháu không thể làm vậy được. Nếu cháu làm như thế, sau này cô cũng không thể để cháu tới đây được nữa.”

“Cô...” Hạ Lăng tỏ vẻ ấm ức, nói, “Cháu thật sự không có ý gì mà. Anh An, thật đấy, hôm qua em chỉ muốn tới nhìn anh ấy một chút thôi, thật sự không ngờ sẽ gặp phải cô Kiều, lại bị cô Kiều hiểu lầm.”

“Nếu cháu không tới thì sao lại bị hiểu lầm được. Được rồi, được rồi, Hạ Lăng à, hôm nay cô không giữ cháu lại ăn cơm nữa.” Mẹ An cảm thấy hơi thất vọng. Bà chợt có cảm giác Hạ Lăng cứ đến nhà mình liên tục như vậy là vì có mục đích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.