Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3246: Chương 3246: Bí mật của hoàng hôn lửa [4]




Sở Lạc Duy nhướng mày, đi tới bên cạnh anh, “Triệu Hân Hân là bạn của Tiểu Bất Điểm, cậu không thể làm tổn thương cô ấy được.”

“Tôi làm sao mà tổn thương cô ấy?” Sở Vị nằm thẳng lên sofa, “Ngay từ đầu tôi đã không nói gì cô ấy rồi, là mọi người tự thêm kịch đấy chứ? Bây giờ tôi thật sự không muốn yêu đương chút nào.”

Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn Sở Vi đang nằm trên ghế, có vẻ như những điều cậu ta nói đều là thật.

Cho nên cậu không hỏi thêm gì nữa.

Trên tầng, Triệu Hân Hân vẫn còn đang cố gắng hít thở thật sâu. Kiểu Vị Nhã cứ nhìn cô chằm chằm, “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Không sao đâu, lần này đã cho tớ một lý do để mất hết hy vọng. Tớ tuyệt vọng rồi. Mặc kệ cậu ấy có là ai, tớ cũng sẽ không thích cậu ấy nữa. Tớ phải bắt đầu giảm cân thôi, giảm cân xong mùa xuân của tớ mới xuất hiện.” Triệu Hân Hân tươi cười nói.

Kiều Vi Nhã cảm thấy, tuy rằng Triệu Hân Hân rất béo, trên mặt rất nhiều thịt thừa, nhưng khi cô ấy mỉm cười thực sự đáng yêu, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn đưa tay ra nhéo nhéo vài cái.

“Tớ nói chứ, sao cậu đáng yêu vậy hả.” Kiều Vi Nhã nói rồi thực sự đưa tay ra nhéo nhéo mặt có vài cái rồi mới tiếp tục, “Cậu nói thật à?”

“Tất nhiên là thật rồi, cậu không biết, khoảnh khắc tớ trượt chân ngã xấu hổ đến thế nào đã. Nhưng khi cậu ấy quay lưng lại đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tớ rồi, cũng là lời từ chối trực tiếp nhất.” Triệu Hân Hân nói xong, gạt tay Kiều Vị Nhã ra, “Bởi vì, chỉ cần trong lòng cậu ấy có một chút dành cho tớ, cậu ấy sẽ tới đỡ tớ dậy, chứ không phải cho tớ sự tôn trọng chết tiệt đó. Điều đó tớ hiểu mà, cho nên tớ tuyệt vọng rồi, cậu hiểu chứ!”

Sau khi bị Triệu Hân Hân gạt ra, bàn tay của Kiều Vị Nhã ôm thẳng lấy cổ cổ, “Thực ra nghĩ lại cũng phải, anh Sở Vị nhàm chán như thế, cậu không nhất thiết phải sống sống chết chết vì anh ấy. Giảm cân đi, đợi khi cậu giảm cân thanh công rồi, một hàng dài con trai sẽ tới tìm cậu.”

“Quả nhiên con trai là thứ sinh vật rất nông cạn.” Triệu Hân Hân thở dài, nửa đùa nửa thật.

“Ha ha ha, đó là sắp xếp của tạo hóa, nhưng con gái chúng ta cũng phải cho mình cơ hội để lội ngược dòng chứ.” Kiều Vi Nhã thò tay cầm lấy điện thoại, “Mau, mau tìm cách giảm cân đi, tớ phải giám sát cậu giảm cân, cho anh Sở Vị hối hận. Anh ấy nhất định đã lỡ mất một mỹ nhân.”

Hai cô gái không lâu sau đã cười hi hi ha ha ầm lên. Người bên dưới nghe thấy, chỉ có thể chậc chậc vài tiếng. Tình bạn của con gái đúng là thứ không thể nào hiểu được mà.

Hai người ở tầng dưới đang thảo luận, nhưng đến khi hoàng hôn, Sở Vị vốn dĩ đang bàn bạc với Sở Lạc Duy, lúc nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, đột nhiên vỗ vỗ Sở Lạc Duy lúc này đang ngồi quay lưng với cửa sổ, “Hoàng hôn kìa.”

Sở Lạc Duy quay đầu lại, thấy cửa sổ lớn đối diện với ngọn núi ở tầng hai. Hai người vội vàng đứng dậy chạy lên tầng, mà lúc này Kiều Vi Nhã và Triệu Hân Hân cũng từ trong phòng chạy ra.

Không có mặt trời, trong màn mưa, cảnh hoàng hôn ấy vẫn rực rỡ như ngọn lửa.

Sở Lạc Duy nghĩ, vội vàng quay người xuống tầng, “Sở Vi, lên núi thôi.”

Sở Vị ừ một tiếng rồi cũng nhanh chóng chạy xuống.

“Mẹ kiếp, đây thực sự là hoàng hôn sao? Không có mặt trời cũng có hoàng hôn được hả?” Triệu Hân Hân tò mò hói.

Kiều Vị Nhã nheo mắt nhìn cảnh hoàng hôn bên đó, cầm điện thoại chụp lại khung cảnh ấy rồi gửi cho Sở Ninh Dực.

Thời gian hoàng hôn vẫn không kéo dài quá lâu, chỉ chừng hai mươi phút, đợi khi Sở Lạc Duy và Sở Vị đội mưa chạy lên núi, hoàng hôn đã kết thúc rồi.

“A...”

Triệu Hân Hân vốn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bỗng có một cơn gió lớn thổi qua, có gì đó đập vào cửa rồi rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.