Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2037: Chương 2037: Bí mật của viện dưỡng lão [3]




Điếu thuốc lá trong tay Cố Minh Hạo đang cháy đỏ, tại sao Sở Ninh Dực lại đề nghị đi đến trường tiểu học?

Anh ta biết trường tiểu học năm đó đã dời đi rồi sao?

Hay là vì Thủy An Lạc cho nên anh ta mới muốn tới đó?

Hay là vì lý do nào khác?

Cố Minh Hạo phát hiện, kể từ sau khi hắn tới thành phố A, mọi chuyện lại khó đối phó hơn những gì hắn nghĩ trước đây, hắn không thể đoán ra mục đích của Sở Ninh Dực đằng sau mỗi quyết định của anh.

Điều đó thật sự khiến hắn rơi vào tình huống bị động.

Vệ sĩ bưng thuốc và nước đến, sau đó đặt xuống bên cạnh Cố Minh Hạo: “Boss, tới giờ uống thuốc rồi.”

Cố Minh Hạo cúi đầu nhìn thuốc ngủ đang đặt trên bàn, dường như nếu không có chúng thì hắn chẳng thể nào đi vào giấc ngủ.

“Chuyện ngày mai đã sắp xếp thế nào rồi?” Cố Minh Hạo nói.

“Đã sắp xếp người bên phía trường tiểu học rồi.” Vệ sĩ A Nại trả lời.

“Sắp xếp người qua cả bên viện dưỡng lão nữa, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến từng hành động của Sở Ninh Dực.” Cố Minh Hạo nói xong liền dập thuốc lá, sau đó cầm thuốc lên.

A Nại gật đầu tuân mệnh, thấy Cố Minh Hạo không dặn dò gì thêm gì nữa thì mới xoay người rời đi.

“Nhóc con, tôi chờ em biết bao năm như thế mà sao em lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ?” Cố Minh Hạo cười ha hả nói. Đáp án mà Thủy An Lạc cho gã chỉ có một: Họ chẳng qua cũng chỉ là bạn cùng bàn một năm thôi, giống như những người bạn cùng bàn khác của cô sau này vậy.

Thế nhưng hắn lại phải lòng cô, mê muội cô.

[Dưới bầu trời đêm, Thủy An Lạc đứng trong một khu rừng, nhìn luồng ánh sáng tím cách đó không xa, cô khẽ nhíu mày: “Ngươi là ai?” Thủy An Lạc không tin quỷ quái nên dứt khoát hỏi thẳng.

Đột nhiên, một con rồng màu tím cắt ngang qua bầu trời đêm khiến Thủy An Lạc kinh ngạc hô lên. Một luồng sáng màu đen bất ngờ xông về phía Thủy An Lạc, thế nhưng cái đuôi của rồng tím kịp thời quét ngang, quật cho luồng sáng đen kia vỡ vụn. Nhưng đuôi của rồng tím cũng bị thương, máu me đầm đìa.]

“A...!!!”

Thủy An Lạc bừng tỉnh, tiếng kêu sợ hãi càng trở nên rõ ràng hơn trong đêm tối.

“Oa...” Bánh Bao Đậu bị giật mình nên òa khóc. Sở Ninh Dực lập tức ôm bé con vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về, một lúc sau bé con mới yên tĩnh lại.

“Em làm sao thế?” Sở Ninh Dực đặt một tay của mình lên vai Thủy An Lạc.

“Em lại mơ tới nó.” Thủy An Lạc nói, đại não của cô cứ như bị thiếu dưỡng khí thế nhưng cảnh tượng vừa rồi cô lại nhớ cực kỳ rõ ràng.

“Nó?” Sở Ninh Dực lặp lại: “Rồng tím?”

Thủy An Lạc gật đầu, cô cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, ngoại trừ cái lần suýt nữa cô bị bà ngoại của mình mang đi thì cô đã không còn nằm mơ thấy con rồng tím đó nữa rồi.

Thủy An Lạc ngẩng đầu dậy, Sở Ninh Dực thấy được đôi mắt tím ngắt của cô đang sáng lên trong bóng tối. Một lát sau anh vội dời tầm mắt của mình đi, màu tím thâm trầm như thế này thì dù có là anh cũng không cách nào nhìn thẳng vào được.

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực né tránh liền đưa tay sờ đôi mắt của mình: “Mỗi lần nhìn thấy nó em đều có cảm giác vô cùng bất an.”

Thủy An Lạc đặt Bánh Bao Đậu xuống giường: “Rốt cuộc là em nằm mơ thấy gì thế?”

“Có một luồng ánh sáng màu đen muốn tấn công em, rồng tím vì bảo vệ em mà gần như đứt cả đuôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa lấy tay che hai mắt của mình lại, rất lâu sau cũng không ngẩng đầu lên.

Rồng đứt đuôi, đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Có lẽ nó có ý nghĩa rằng, con đường anh cần đi lần này sẽ khó khăn như rồng đứt đuôi.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ bả vai của Thủy An Lạc: “Nằm mơ thôi, chứng tỏ rồng tím vẫn có thể bảo vệ em, cuối cùng chúng ta có thể hóa nguy thành an.”

Không biết có phải nhờ lời nói của Sở Ninh Dực có tác dụng hay không mà cuối cùng Thủy An Lạc không còn sợ hãi nữa. Cô từ từ nằm xuống rồi ôm Bánh Bao Đậu vào lòng.

Sở Ninh Dực cũng nằm xuống, ôm lấy hai mẹ con họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.