Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2041: Chương 2041: Bí mật của viện dưỡng lão [7]




Bộ quần áo mà người phụ nữ kia mặc là hàng cao cấp, Thủy An Lạc từng thấy bộ trang phục này trên tạp chí, cô còn từng đùa với Sở Ninh Dực rằng, bộ đồ này bằng lương cả năm của cô, Sở Ninh Dực nhướng mày muốn mua cho cô còn cô bị từ chối quyết liệt.

Mọi đồ đạc trang trí trong phòng đều dùng loại tốt nhất, trên bàn bày biện đủ loại đồ ăn vặt nhập khẩu, cho nên chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó chính là do thể chất của bà ấy là như vậy.

Nghĩ tới việc Tiểu Bảo Bối, Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau gặp chuyện không may, chắc cô cũng phát điên, phần nào hiểu được tâm tư của bà ấy.

Thủy An Lạc đi tới, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ kia, “Cô à, cô phải ăn uống cẩn thận vào, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo Bảo được chứ.”

Dường như vì nghe thấy cô nhắc đến Tiểu Bảo Bảo, ánh mắt của người phụ nữ cuối cùng cũng di chuyển.

Bàn tay buông thõng bên hông của Cố Minh Hạo đột nhiên nắm chặt lại, ánh mắt chăm chăm ghim chặt vào người phụ nữ đang ngồi xổm trên sàn nhà.

Thủy An Lạc vươn tay lấy bánh ngọt trên bàn, chậm rãi đưa tay ra, chạm vào tay của người phụ nữ kia, “Tiểu Bảo Bảo còn nhỏ thế, cô không ăn no thì làm sao chăm sóc cho con bé được?”

Cơ thể người phụ nữ kia khẽ động, bà cúi đầu nhìn bàn tay của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn bà ấy, khẽ mỉm cười, “Cháu cũng có con nhỏ, lũ trẻ thường thích mẹ mình mũm mĩm, có thế thì mới khiến chúng cảm thấy thoải mái được.”

Khóe miệng người phụ nữ kia khẽ nhúc nhích, bàn tay khô gầy nhận lấy bánh ngọt.

“Phụ nữ mũm mĩm, Bảo Bảo thích phụ nữ mũm mĩm.” Bà nhắc lại lời của Thủy An Lạc, ánh mắt lại dừng ở bàn tay mình, “Bảo Bảo không nói chuyện, bởi vì Bảo Bảo không thích tôi. Nó không thích tôi phải không?”

Thủy An Lạc nghe thấy giọng nói khàn khàn của bà ấy mà chỉ thấy đau lòng, nỗi đau xót trong lòng một người mẹ, người khác mãi mãi không thể nào cảm nhận được.

Thủy An Lạc dỗ bà ăn bánh ngọt rồi dỗ bà đi ngủ, khi nhân viên công tác đến, ai cũng lấy làm lạ.

“Mấy người không biết đâu, cô Kê này khó hầu hạ lắm, ngày nào cũng chỉ ăn một tí tẹo, không ngờ hôm nay bà ấy ăn được nhiều như thế, quả nhiên Sở phu nhân có cách hay.”

Thủy An Lạc đứng dậy, quay đầu nhìn nhân viên, “Thực ra để dỗ những người như họ rất dễ, chỉ cần chú tâm một chút là được.”

Cố Minh Hạo hơi cúi đầu, nhìn người phụ nữ đi ngủ còn phải ôm búp bê trên giường, hai bàn tay nắm chặt chưa từng nơi lỏng.

Hắn đã cho bà vô số tiền tài, nhưng không thể ngờ rằng, người phụ nữ hăng hái như bà trước kia lại thành ra bộ dạng ngày hôm nay.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn giờ rồi nhìn về phía Cố Minh Hạo, “Đi thôi.”

Cố Minh Hạo gật đầu, nhưng sau khi Thủy An Lạc đi rồi, hắn lại đi tới bên cạnh giường ngủ.

Người phụ nữ kia dường như thấy được điều gì đó trong mơ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng sắc mặt của Cố Minh Hạo lại vô cùng u ám.

“Hạo Hạo.” Bà ấy lầm bầm nói mơ, dường như đang gọi tên người quan trọng nhất đối với mình, “Mẹ sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ bảo vệ con.”

Sắc mặt Cố Minh Hạo càng u ám hơn, cơn giận cũng bất ngờ ập tới.

Thủy An Lạc đi ra tới cửa, quay đầu nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh giường, cơ thể hắn cứng đờ như bị đả kích nặng nề.

“Cố Minh Hạo, anh làm gì thế?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.

Cơ thể cứng đờ của Cố Minh Hạo đột nhiên mềm nhũn, hắn lắc đầu, bước ra ngoài.

Thủy An Lạc ra khỏi đó, nhảy xuống mấy bậc thềm, bước tới bên cạnh Sở Ninh Dực, “Cô ấy thật đáng thương, vì vấn đề con cái mới bị đả kích đến mức thần kinh không bình thường, nếu như các con xảy ra chuyện gì, chắc em cũng điên mất.” Thủy An Lạc ra ngoài lập tức kể lại cho Sở Ninh Dực nghe, trong giọng nói tràn ngập sự tiếc thương vô hạn.

Sở Ninh Dực nắm chặt bàn tay cô, ngẩng đầu nhìn Cố Minh Hạo cũng vừa bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.