Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1666: Chương 1666: Bí quá hóa liều [2]




Thủy An Lạc chốc chốc lại nhìn xuống phía ban giám khảo đang ngồi hàng đầu bên dưới. Người ngồi ở giữa chính là Lawrence.

“Thầy tôi từng nói, trên đời này, giá trị của người chết cao con người sống rất nhiều, vì người chết có thể nói cho chúng ta biết rất nhiều điều. Về số liệu tử vong, không phải người chết rồi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Ý nghĩa nghiên cứu họ còn càng lớn hơn, có thể lớn đến độ giúp chúng ta nghiệm chứng được biên giới giữa sự sống và cái chết.”

Rõ ràng Lawrence đã có chút kích động.

“Nhưng, người chết suy cho cùng vẫn chỉ là người chết. Nếu muốn nghiên cứu ra cách cải tử hoàn sinh từ người chết là không thể nào.” Đây là điều mà Sở Ninh Dực dặn cô nói. Cô không biết câu nói này có nghĩa gì. Sở Ninh Dực chỉ nói, tới lúc đó cô cứ nói vậy là được.

Quả nhiên, cô vừa nói xong liền thấy Lawrence trở nên kích động, trông thấy hai tay ông ta đang run lên.

“Thầy của cô là ai?” Cuối cùng, Lawrence cũng lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn.

Janis sợ Thủy An Lạc nghe không hiểu, nên còn giúp cô dịch lại một lượt.

Quả nhiên, ông ta đang nhắm tới chú Hạng.

Thủy An Lạc chống hai tay xuống bàn, cô hơi nhếch môi, mang chút dáng vẻ biếng nhác của Sở Ninh Dực, “Vậy ra ngài Lawrence đây tốn bao nhiêu công sức tổ chức cuộc thi như vậy cũng chỉ là vì thầy của tôi thôi, phải không?”

Có vẻ như vì bị người ta nói ra suy nghĩ của mình nên Lawrence cũng đã bắt đầu tỏ ra khó chịu.

Cô nói tiếng Trung, phiên dịch đứng bên cạnh nghe thấy câu này không liên quan tới nội dung của cuộc thi cho nên nhất thời không biết có cần phải dịch ra không.

Thủy An Lạc đi qua bàn, từ từ đến gần ông ta, “Ông từng cứu mạng chồng tôi, theo lý mà nói, ông chính là ân nhân của tôi. Có những chuyện nếu nói đàng hoàng có lẽ tôi cũng sẽ không từ chối. Nhưng tại sao ông lại phải chọn cách như vậy, còn bắt tay với con trai ông diễn một vở kịch như thế nữa.”

“Cô đang nói gì vậy?” Lawrence nổi giận, tuy giọng cô rất nhỏ, nhưng đây cũng chẳng khác nào bôi nhọ ông ta.

“Không có gì.” Thủy An Lạc thờ ơ đáp lại, sau đó quay lại chỗ của mình, chờ giám khảo công bố kết quả.

Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh ngồi xem, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng Bánh Bao Rau.

Hôm nay Bánh Bao Rau mặc một bộ đồ giống ba mình, quần đen, giày đen, sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen nữa, trông đẹp trai vô cùng, không khác gì ba nhóc cả.

Tuy Bánh Bao Rau rất ghét đụng hàng với ba mình, nhưng nhìn thế này cũng không tồi.

Tất nhiên Sở Ninh Dực cũng phản đối cách ăn mặc thế này. Bánh Bao Rau hoàn toàn là bản sao của anh, lúc còn chưa biết khắc chế thế nào, liền thể hiện hết khuyết điểm của mình ra, thế nên anh rất không muốn mọi thứ của con trai đều giống hệt như mình. Thằng bé nên sống một cuộc đời của riêng nó.

Nhưng Thủy An Lạc lại không để ý tới chuyện đó, nói chuyện tâm lý học với cô làm gì cho rách chuyện. Cô chỉ nghĩ như vậy thì có thể kéo gần quan hệ của hai cha con lại với nhau thôi.

“Mẹ giỏi quá.” Bánh Bao Rau bỗng nói.

Sở Ninh Dực cúi nhìn con trai: “Con hiểu à?”

“Không hiểu!”

Sở Ninh Dực: “...”

Thằng oắt này đủ rồi đấy nhé.

Không hiểu mà con còn hô hào cái gì.

Cuộc thi về Y học là một cuộc thi rất chặt chẽ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt của phụ nữ nhìn về phía họ.

Thủy An Lạc đứng trên sân khấu nhìn, thầm nghĩ, đúng là thứ hút ong mật.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, anh cảm thấy rất vô tội khi đối diện với ánh mắt tức giận của cô.

Sở Ninh Dực: Sức hút không thể ngăn cản, trách anh được sao?

Thủy An Lạc: Đồ thần kinh!

Sở Ninh Dực: Không chỉ có anh đâu, con trai em cũng thế đấy. Cái này gọi là thằng thần kinh lớn sinh ra một thằng thần kinh nhỏ.

Thủy An Lạc:...

Được rồi, trận đấu mắt này, Thủy An Lạc thừa nhận cô thua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.