Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1963: Chương 1963: Biên kịch cố minh hạo [7]




Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên liếc cô một cái, “Lão nhà mày còn ăn cả trai lẫn gái thì sao, đứng cạnh An Phong Dương cũng xứng lắm, mày ngồi đó đúng là đồ trang trí. Mày nói coi tao có thua thì cũng thua một người phụ nữ, mày lại còn thua cả một gã đàn ông.”

“Không nói chuyện với mày nữa.” Thủy An Lạc nói, ném sách lên người Kiều Nhã Nguyễn, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

“Nói thật nhé, bức ảnh kia đúng là quá đỉnh, góc độ đẹp vô cùng.” Kiều Nhã Nguyễn cố ý cười nói.

Thủy An Lạc quăng cho cô nàng một cái trừng mắt, không thèm để ý đến cô nữa.

Tuy cô cũng thấy bức ảnh kia chụp rất đẹp, nhưng trông cô lại y như một người qua đường vậy.

Trên bản tin đang thông báo về chuyện tập đoàn Sở Thị thu mua công ty của James, hơn nữa tòa trung tâm thương mại mới cũng đã quyết định thời gian đặt móng, không sớm không muộn so với thời gian mà James đặt ra, vừa hay cách đúng một tháng.

Khả năng vả mặt người khác của Sở Ninh Dực đúng là ngoan độc, nhưng cũng do James tự chuốc lấy. Vào lúc tất cả toan tính của hắn đều sụp đổ, cho dù Sở Ninh Dực có làm gì thì cũng đều đúng cả.

Tập đoàn Sở Thị tung tin trước, khiến thời sự liên tục thông báo hết tin này đến tin khác, quần chúng cắn hạt dưa xem kịch vô cùng vui vẻ.

Danh tiếng của Thái tử gia tiếp tục nâng lên một tầm cao mới. Thái tử phi tiếp tục trở thành đề tài cực đoan, hâm mộ có, ghen tỵ cũng có.

Bát nháo, cái gì cũng nói cho được.

Buổi chiều qua đi trong tiếng cười sảng khoái của Kiều Nhã Nguyễn, cho nên weibo đúng là thứ tốt, nhất là weibo của Sở Thị quản lý. Mỗi lần tin về Thái tử được đăng, tường của Thủy An Lạc sẽ biến thành nơi hứng gạch.

Thủy An Lạc ôm nguyên tắc không thấy sẽ không phiền tiếp tục đọc sách, chỉ thỉnh thoảng hỏi Kiều Nhã Nguyễn một chút về vấn đề châm cứu.

Kiều Nhã Nguyễn xem đến là vui, đấu bàn phím với người khác cũng rất vui, nhất là khi thấy có người nói Thủy An Lạc không xứng với Sở Ninh Dực hay là bám lấy người ta không tha, Kiều Nhã Nguyễn đều lạnh lùng trả lời một câu: Không bám được nên ghen tỵ hả? Cógiỏi cô thử bám đi.

Sau đó, cuộc chiến bàn phím lại bắt đầu.

Mà trong trận chiến này, đến cả Phong Phong cũng lên tài khoản phụ, đồng lòng với vợ mình, quả là cao thủ trong giới anh hùng bàn phím.

“Nếu như sai huyệt vị thì sao?”

“Sẽ tàn tật, nhưng không cần lo, lão nhà mày cũng tàn sẵn rồi mà.” Kiều Nhã Nguyễn vừa trả lời bình luận của người khác, vừa trả lời câu hỏi của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc: “...”

Mặt cô đầy vạch đen nhìn người nào đó, thấy cô nàng cười bỉ ổi, sau đó cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng giật giật một cái, bên dưới một bình luận chửi cô vậy mà có mấy nghìn cái bình luận trả lời, những người này ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?

“Mày rảnh lắm hả?”

“Đúng rồi đó, không thì biết làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn nói, giơ chân đá Thủy An Lạc: “Lấy cho Ai gia cốc nước, chửi nhau khát nước quá.”

“Móe, mày có chửi bằng mồm đâu.” Thủy An Lạc nói xong, nhét quyển sách cho cô nàng, sau đó đi rót nước.

“Đâu phải, tiêu hao tế bào não cũng tiêu hao hàm lượng nước chứ.” Kiều Nhã Nguyễn nói, ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc, “Tên biên kịch kia cũng nói đỡ cho mày này, mày có quen gã đó không?”

Thủy An Lạc cầm cốc nước qua, nhíu mày nói: “Gã ở tầng dưới ấy hả, làm sao tao quen hắn ta được? Sáng nay thấy tao đi mua bữa sáng, còn bảo tao là giúp việc đấy.”

“Mày xem đi, biên kịch nổi tiếng Cố Minh Hạo, là hắn đúng không? Hắn cũng bình luận đây này: Những người nói Sở phu nhân không xứng với Sở tiên sinh, chẳng qua là muốn tìm một cái cớ cho tính đố kỵ bẩn thỉu của mình mà thôi, văn nghệ phết đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.