Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3093: Chương 3093: Bó hoa đầu tiên mà tiểu bất điểm nhận được [1]




Cứ như thế, cả quân doanh đã biết chuyện hiện tại, cũng có nghĩa là, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đã trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ.

Vậy thì Đoàn trưởng đoàn Hai chắc chắn cũng bị liên lụy.

Cho nên, nhiều khi hành vi của vợ quân nhân sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai của người chồng, ví dụ như hiện tại đây.

“Nếu như cô ta thật lòng xin lỗi, chuyện này cũng sẽ qua đi, không ai truy cứu nữa, dù sao quân doanh không giống như bên ngoài, không có nhiều tâm trạng đặt vào chuyện đó.” Sở Húc Ninh nói, “Nhưng nếu cô ta vẫn không nhận ra lỗi, Đoàn trưởng đoàn Hai ở trong quân doanh cũng ngày càng khó xử, chuyện chuyển ngành là sớm muộn thôi.”

Nghe Sở Húc Ninh nói vậy, nếu như vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai xin lỗi chân thành, Sư Niệm cũng có thể chấp nhận. Nhưng nếu như cô ta liều chết không chịu sửa đổi, vậy cô cũng không có lòng tốt đến mức coi như chưa có chuyện gì xảy ra đâu.

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ không biến thành trở ngại của anh đâu.” Sư Niệm bỗng hứa hẹn với Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh nhìn thái độ nghiêm túc của cô, lại xoa đầu cô một lần nữa, nghe thấy tiếng đánh nhau trên tầng vọng xuống, đánh thật đấy à?

“Ruỳnh...”

Tiếng cánh cửa bị dộng mạnh dội xuống, không đầy một khắc, Đoàn trưởng đoàn Hai đùng đùng lửa giận đi xuống tầng.

“Triệu Thần Cương, anh là tên trời đánh. Từ ngày tôi lấy anh đến giờ chưa một ngày được sống tốt đẹp. Bây giờ anh còn vì con đàn bà đê tiện không biết xấu hổ đó mà đánh tôi. Anh đánh tôi, anh được lắm.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai từ trên tầng ba gào rống lên.

Sư Niệm nghĩ, con đàn bà đê tiện không biết xấu hổ, chắc đang nói cô đấy nhỉ?

Đúng là thứ phụ nữ hết thuốc chữa.

Sở Húc Ninh đứng dậy, sau đó kéo Sư Niệm đứng dậy, “Về nhà ăn cơm thôi.”

Sư Niệm gật đầu, theo anh về.

Hai người đi tới tầng ba, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai vẫn còn ngồi ở cửa mà khóc, nhìn thấy họ quay về, vội vàng nói, “Lữ đoàn trưởng, anh nhìn Triệu Thần Cương đi, anh ta dám đánh vợ.”

Sở Húc Ninh cười lạnh trong lòng, sao cô không nói xem tại sao anh ta đánh cô?

Sở Húc Ninh đang định nói gì đó, Sư Niệm đã mở cửa đẩy Sở Húc Ninh đi vào, sau đó đóng cửa lại, nhốt mình ở bên ngoài.

Sư Niệm quay đầu nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đang khóc rưng rức, “Chị dâu, từ khi tôi tới đây đến bây giờ chưa từng đắc tội chị, tại sao chị cứ nhắm vào tôi mãi thế?”

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai thấy không còn ai nữa, thu lại nước mắt trên mặt, “Tự mình làm chuyện vô liêm sỉ mà không biết sao? Trưởng khoa Dương bao nhiêu năm khổ sở vì Lữ đoàn trưởng, thứ tàn hoa dập liễu như cô xứng sao?”

Tàn hoa dập liễu?

Sư Niệm nghe thấy cụm từ đó, đột nhiên bật cười, “Quan hệ của chị và Dương Giai tốt thật.”

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai hừ một tiếng.

“Vậy hôm nay chị bị cả quân doanh này bàn tán, Trưởng khoa Dương có quan hệ cực tốt với chị sao không đứng ra nói đỡ cho chị vài câu?” Sư Niệm bật cười chế giễu, “Chị dâu ơi, tôi có lòng tốt khuyên chị, đừng đưa súng cho người ta mà còn tự động lên đạn như thế.”

“Cô nói linh tinh cái gì đấy, Trưởng khoa Dương không phải dạng người ấy.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nhảy dựng lên.

Sư Niệm nhìn người phụ nữ đang khóc lóc la lối om sòm kia, chỉ có thể nói rằng người phụ nữ Dương Giai này tìm được một khẩu súng thật tốt, vì khẩu súng này... quá ngu.

“Tôi nói hết rồi, chị dâu cũng tự trọng nhé, đừng làm chuyện gì khiến Đoàn trưởng đoàn Hai khó xử.” Sư Niệm mở cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai, “Hay là chị đi tìm Trưởng khoa Dương rất ư là tốt của nhà chị đi, xem Trưởng khoa Dương còn muốn gặp chị nữa không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.