Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2686: Chương 2686: Bởi vì yêu cô ấy [2]




Sau khi hai người ra ngoài, Kiều Nhã Nguyễn giãn gân giãn cốt. Có lẽ lâu lắm rồi không có đối thủ, cô cảm thấy trận này đánh rất đã.

Hai người vừa ra ngoài, điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn đã vang lên. Nhìn số điện thoại trên màn hình, Kiều Nhã Nguyễn nhìn về phía Thủy An Lạc, “Tân Nhạc gọi, chắc điện thoại của bà không gọi được nên Tân Nhạc gọi qua cho tôi.”

Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nhận điện thoại.

“Bà không sao chứ, tôi vừa xem tin tức, chuyện gì thế hả bà?” Tân Nhạc vội vàng hỏi, “Bên đó vẫn còn đang truyền hình trực tiếp, bà thực sự không sao chứ?”

“Bình tĩnh, bình tĩnh gái ơi, bà bầu mà sao kích động thế?” Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc vài tiếng, “Tôi thực sự không sao hết, không phải đã giải quyết xong rồi sao?”

“Lão đó bị thần kinh hả.” Tân Nhạc phẫn nộ.

“Rõ như ban ngày luôn.” Kiều Nhã Nguyễn cười cười, “Tôi không sao đâu, đang định quay về đây, bà không phải lo.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đưa điện thoại cho Thủy An Lạc, “Tôi phải lái xe, bà nói chuyện với Lạc Lạc đi.”

Thấy cô thật sự không sao, Tân Nhạc mới thở phào.

“Bà không sao là được rồi, ban nãy tôi căng thẳng muốn chết. Mặc Lộ Túc còn không chịu để tôi gọi cho bà.” Tân Nhạc nói, tạm coi như đã ngồi xuống xem tivi một cách nghiêm túc rồi.

“Tôi nói nè gái ơi, bà đang phàn nàn về đàn anh hay đang khoe khoang tình cảm lộ liễu thế?” Thủy An Lạc cười cười, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ.

Tân Nhạc hơi mím môi, không nói gì.

Biết họ không sao, Tân Nhạc có thể yên tâm xem tivi rồi. Vốn dĩ Mặc Lộ Túc cũng đang xem tivi, thấy sự việc đã được khống chế, ánh mắt mới thu lại, rời khỏi tivi, đi vào phòng bếp.

“Ôi đậu, chị ơi, đây là chị Kiều Nhã Nguyễn hả, giỏi quá.” Tân Dương nói, vẫn đang khoa chân múa tay.

“Như thế này mà hai người đó vẫn có thể đi tiếp cùng nhau, Nhạc Nhạc, con phải học hỏi bạn con nhiều vào. Trong hôn nhân, không có gì quan trọng hơn tin tưởng, không phải chỉ là tin tưởng theo nguyên tắc, mà là tin tưởng về tất cả mọi mặt.” Ba của Tân Nhạc cũng nhân cơ hội này nói đôi câu.

Tân Nhạc: “...”

Sao tự dưng biến thành vấn đề của cô rồi?

Đúng lúc này Mặc Lộ Túc đi từ bếp ra, đặt cốc nước bên cạnh ba mẹ Tân Nhạc, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh cô.

Lời của ba vợ, trùng hợp thay cũng là điều mà anh muốn nói.

Sắc mặt Tân Nhạc càng lúc càng đỏ, chuyện này có liên quan quái gì tới cô chứ?

“Con về phòng nằm nghỉ một lát.” Tân Nhạc nói xong vội vã đi về phòng, bước chân còn hơi rối loạn.

Mặc Lộ Túc quay đầu nhìn, cũng không gọi cô lại.

“Lộ Túc, đánh với chú một ván nhé?”

“Cháu mong còn chẳng được.” Mặc Lộ Túc hơi mỉm cười, đứng dậy đi lấy bàn cờ.

Mẹ Tân Nhạc vẫn đang xem tivi, dù sao trong tivi có nam thần của bà mà.

Ba Tân Nhạc ngồi đối diện với Mặc Lộ Túc, vừa đánh cờ vừa nói, “Chú tin rằng lần này hai đứa tách nhau ra vì nhiều vấn đề, những vấn đề đó đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết.”

Mặc Lộ Túc từ đầu đến cuối luôn cúi đầu nhìn bàn cờ. Anh ngẫm nghĩ rồi nói, “Do trước kia cháu làm cô ấy tổn thương quá sâu sắc nên bắt đầu lại cô ấy không tin cháu cũng là chuyện thường tình.”

“Cháu nghĩ được như vậy là chú thấy yên tâm rồi.” Ba Tân Nhạc nói, ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, “Chú không biết những vấn đề trước kia của hai đứa là gì. Chú cũng không hỏi đâu. Chú chỉ hy vọng sau này hai đứa có thể nghĩ cho đối phương nhiều hơn. Phía Tân Nhạc, chú cũng sẽ nói chuyện với nó.”

“Cháu cảm ơn chú.” Mặc Lộ Túc mỉm cười nói, bất kể ba Tân Nhạc có nói hay không, anh cũng sẽ nghĩ cách để Tân Nhạc tin tưởng anh. Không cần biết mất bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ cố gắng để làm được điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.