Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2612: Chương 2612: Bốn chín chưa qua, năm ba đã tới [10]




Mặc Lộ Túc đỡ Tân Nhạc dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, “Chờ cuộc trị liệu chấm dứt, anh sẽ giúp em chuyển đến TVT khoa Sản, bắt đầu dưỡng thai, hai tháng sau sẽ tiến hành châm cứu, nếu như...”

Tân Nhạc sững lại một lúc. Cô hiểu ý của anh, cho nên có không chờ anh nói hết, “Em hiểu.” Tân Nhạc xoắn hai tay lại với nhau, đè nén tâm trạng của mình, “Nếu thực sự bất thường, em sẽ chịu trách nhiệm với con.”

Mặc Lộ Túc nắm lấy tay cô, an ủi tâm trạng cố.

Một nỗi bị thương không tên lan tỏa giữa hai người, giống như bọn họ đã biết trước kết cục, nhưng vẫn chọn cách lừa mình dối người.

Hộ lý mới mà Mặc Doãn gửi tới là một người phụ nữ thoạt nhìn rất chân chất, tuổi độ ngoài ba mươi, làm việc rất cẩn thận.

Thấy Tân Nhạc cũng không có ý kiến gì với người hộ lý này, Mặc Lộ Túc liền giữ cô ấy lại.

“Chắc ba anh ghét em lắm đấy.” Tân Nhạc cúi đầu khẽ nói.

Mặc Lộ Túc dùng một chút, thấy hơi buồn cười nói, “Vừa hay, ông ấy cũng không thích anh.”

Ở kìa...

Tân Nhạc ngẩng lên nhìn anh, bình thường ra anh phải nói là không sao đâu chứ?

Hơn nữa theo Tân Nhạc thấy, thật ra Mặc Doãn vẫn rất quan tâm đến Mặc Lộ Túc.

“Có phải em định nói là ông ấy thật ra vẫn rất quan tâm đến anh đúng không?” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.

Khóe miệng Tân Nhạc hơi giật giật, thế này thật là khó xử.

Mặc Lộ Túc vươn tay vuốt ve gương mặt cô, giọng nói có chút khô khốc, “Nói ông ấy quan tâm đến anh, chẳng bằng nói là ông ấy quan tâm đến đứa con trai do mẹ anh sinh ra thì đúng hơn.”

“Không phải anh à?” Tân Nhạc khó hiểu, cô thấy tư duy của Mặc Lộ Túc thật là kỳ quái.

Mặc Lộ Túc dừng một chút, tiếp tục xoa xoa mặt cô, không nói gì mà chỉ đứng dậy quay lại giường bệnh nằm xuống.

Tân Nhạc mím môi, người này đúng là kỳ lạ thật đấy.

“Tân Nhạc, anh rất hâm mộ em.” Mặc Lộ Túc nằm xuống xong bỗng nhiên nói.

“Hâm mộ em?” Tân Nhạc càng thấy tò mò hơn, “Em có gì đáng để hâm mộ đâu?”

“Hâm mộ gia đình của em.” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, nghiêm túc nói. Trước kia, anh cũng từng có một ngôi nhà, cũng có cơ hội có được gia đình của chính mình, nhưng lại bị chính tay anh hủy hoại.

Hâm mộ gia đình của cô, chỉ cần vậy thôi, tuy rằng nhà họ không phải giàu nứt đố đổ vách, mẹ cô ấy sẽ càu nhàu với ba cô ấy về chút tiền dầu muối, nhưng họ vẫn rất hạnh phúc.

Tân Nhạc hơi cúi đầu. Mặc Lộ Túc nhìn thấy gương mặt nghiêng của cổ thoáng hiện lên một vầng đỏ lựng, Tân Nhạc thấp giọng nói: “Sau này cũng là của anh mà.

“Em vừa nói gì kia?” Lần này Mặc Lộ Túc đã chăm chú nghe, có điều vẫn không nghe rõ.

Tân Nhạc ngẩng đầu, cười khúc khích lắc đầu: “Không có gì, không có gì.” Nói ra chính cô cũng đỏ mặt đây này.

Mặc Lộ Túc có chút hụt hẫng, kỳ thực vừa rồi tuy anh không nghe rõ, nhưng đại khái có thể đoán ra được một ít, có điều giờ cô lại không muốn nhắc lại, khiến cho anh bỗng cảm thấy thật hụt hẫng.

Nếu cố chịu nói ra, anh nghĩ anh sẽ thật sự rất vui đấy.

“Tân Nhạc, em có điều gì muốn nói với anh không?” Mặc Lộ Túc bắt đầu dẫn dắt câu chuyện.

Có, có, có... rất nhiều, rất nhiều...

Tân Nhạc kích động thầm kêu lên, nhưng lời đến đâu môi lại biến thành một câu nói lí nhí: “Em đói rồi.”

Mặc Lộ Túc thở dài rồi bảo người chuẩn bị bữa trưa.

Tân Nhạc xấu hổ vươn tay với lấy di động, sao cô không thể thốt lên lời cơ chứ?

Có điều, Tân Nhạc vừa mở màn hình lên đã thấy một loạt tin tức nhảy ra, mà nội dung chỉ có một. Sắc mặt Tân Nhạc thoáng thay đổi, sau đó liền nhấp mở vào bản tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.