Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2603: Chương 2603: Bốn chín chưa qua, năm ba đã tới [1]




Tân Nhạc ôm chặt cánh tay anh hơn, Mặc Lộ Túc đứng dậy, bước tới đó, nằm xuống bên cạnh cô, giường không to lắm, nên khi anh nằm xuống đã gần sát với mép giường.

“Tân Nhạc, anh nghe thấy rồi.” Mặc Lộ Túc thầm thì bên tai cô, tiếc rằng người đang ngủ không nghe thấy.

Anh nghe thấy, ba chữ mà cô cẩn thận nói ra.

Anh cũng nghe thấy tất cả đau khổ của cô.

Bên ngoài, Thủy An Lạc chưa hề rời đi vẫn đứng dựa vào tường, cho đến khi trong phòng bệnh không còn âm thanh gì nữa.

Kiều Nhã Nguyễn đứng dựa tường cách đó không xa bỗng ngẩng đầu lên nhìn Thủy An Lạc, “Thỏa mãn chưa? Người đàn ông của mày mà biết mày đã làm gì trong lúc anh ấy đi công tác thì chắc tao bị lột da mất.”

Thủy An Lạc bước tới, ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn, cùng cô đi ra khỏi bệnh viện.

Bên ngoài đã có hoa tuyết bay bay. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn. Một bông hoa tuyết rơi xuống mặt cô, hơi lành lạnh.

“Thỏa mãn rồi.” Thủy An Lạc nói xong, quay đầu nhìn đôi tay đang đút trong túi áo của Kiều Nhi Nguyễn, “Mày với Tân Nhạc đều hạnh phúc là tạo thỏa mãn lắm rồi.”

Kiều Nhã Nguyễn bị cô ôm xuống từng bậc thang, “Nam thần của tao yêu người khác rồi, tao đau lòng lắm.”

“Chậc chậc chậc, Phong Ảnh đế mà biết chắc tan nát con tim mất thôi.” Thủy An Lạc bật cười khà khà. Cô đứng trong cơn mưa tuyết, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen, “Nếu như chị Kỷ Nhu còn sống, mày có đến thành phố A nữa không?”

Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, “Giao thông đông đúc, khói bụi ô nhiễm nặng, nếu xảy ra chuyện gì mà gọi 120 có khả năng sẽ chết trên đường vì kẹt xe, tại sao tao phải đến nơi như thế chứ?”

“Ha ha ha... nói hay lắm, tạo lớn được đến chừng này đúng là cũng chẳng dễ dàng gì thật.” Thủy An Lạc cười to, “Tốt quá, cả hai đứa mày đều hạnh phúc cả rồi.”

“Sao cứ như mày già lắm rồi ấy? Than thở nhiều thế, chuyện của Lưu Tiểu Bằng kia đã giải quyết xong chưa?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.

Thủy An Lạc nhún vai, “Không biết lượng sức thôi mà, tao mặc kệ cho cô ta tự tìm đường chết đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn về vị trí phòng bệnh, “Mày có chắc là hai người đó đã ổn rồi không?”

“Tao chắc chắn là cho dù họ có ở trong mai rùa, thì trên mai rùa của họ cũng khắc tên đối phương, cho nên là hai người đó thích xử sự kiểu mất não thế nào cứ kệ họ.” Thủy An Lạc cười đến híp cả mặt, Đi về thôi, buồn ngủ lắm rồi.”

“Khắc tên đối phương, câu này chỉ mình mày nói được thôi.” Kiểu Nhã Nguyễn nói xong, đi tới bên cạnh xe, mở cửa ra. Đang định bước lên xe thì nhìn thấy một bóng người cách đó không xa lắm, Kiều Nhã Nguyễn nheo mắt lại, “Hình như tao nhìn thấy một người không nên thấy.”

“Hửm?” Thủy An Lạc nói xong, hướng ánh mắt về phía mà Kiểu Nhã Nguyễn đang nhìn, nhưng không thấy gì cả, “Gì thế?”

“Bà có nhà máy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, cúi người vào xe.

Thủy An Lạc càng thấy tò mò hơn. Cô cúi người lên xe, cài dây an toàn, “Cố Thanh Trấn á?”

“Không thì ai, mày còn mấy bà cô nữa?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa khởi động xe, “Nhưng mà bà cô nhà máy nửa đêm nửa hôm đến bệnh viện làm gì thế?”

“Chắc là ốm?” Thủy An Lạc cũng tò mò, “Hay là tao xuống xe xem thử?”

“Mày thôi đi, người ta nửa đêm nửa hôm mò tới đây chắc chắn vì muốn tránh những người như mày đấy,“ Kiều Nhã Nhuyễn vừa nói vừa lái xe ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, bỗng huýt sáo một tiếng, “Vừa thấy được bà cố máy đã lại thấy ngay ông anh mày rồi, hai người đó làm gì vậy?”

“Hai người đấy còn thần kinh hơn cả đàn anh của tao, kệ họ kệ họ, đi thôi.” Thủy An Lạc không hề cảm thấy anh trai là một người đáng ra phải thân thiết hơn đàn anh nữa.

“Ha, nhà mày méo có ai bình thường cả.”

“Biến mợ mày đi, ông đây rất bình thường nhé.” Thủy An Lạc nói xong, ngoài đầu về sau nhìn lần nữa nhưng đã không còn bóng ai ở đó nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.